“Thú vị đấy, một chưởng của Triệu Nam này cũng phải xứng tầm quán quân thế giới rồi. Năng lực này có thể tiếp cận ngàn bảng.” Nạp Hoàng Chi lúc này vuốt râu nói.
“Đại sư Nạp quả có con mắt nhìn người.” Tôn Thắng nịnh bợ: “Quyền này mà đánh xuống, người bình thường sợ rằng phải gãy mất mấy dẻ xương sườn, vào bệnh viện nằm nửa tháng. Có điều thằng nhóc này gan cũng lớn lắm, nghiễm nhiên dám dùng hai cánh tay đỡ chưởng này của Triệu Nam, nếu vãn bối không đoán nhầm, hai bàn tay của cậu ta đã gãy rồi.” %3D
Tôn Thắng dương dương tự đắc nói, nhưng ngay sau đó, mặt hắn đột nhiên biến sắc, chỉ nhìn thấy trên võ đài, Bùi Nguyên Minh chầm chậm thu hai tay về, tuy rằng đang run rẩy kịch liệt, nhưng có thể thấy rõ là không hề bị đánh gãy.
Sắc mặt của Tôn Thắng lúc này khó coi tới cực điểm, sự thể hiện của Bùi Nguyên Minh chính là đang điên cuồng đánh vào mặt hắn.
Nạp Hoàng Chi cười mà như không cười, nói: “Giám đốc Tôn, xem ra phán đoán của cậu sai rồi. Cậu nhóc này có hơi nằm ngoài tưởng tượng của chúng ta, tư thế vừa rồi của cậu ta không hề làm mất đi lực mà ngược lại còn có thể mạnh mẽ nuốt trọn lực đạo của Triệu Nam, cũng có chút bản lĩnh đó.”
Sắc mặt Tôn Thắng rất khó coi, cắn răng nói: “Tuy rằng tạm thời có chút sức lực, nhưng cũng có nghĩa là cậu ta đã tới lúc kiệt sức rồi.”
“Đại khái là vậy, nhưng kết cục thế nào, chúng ta vẫn phải tiếp tục xem xem.” Nạp Hoàng Chi vô cùng hào hứng. Bây giờ ông càng có hứng thú với Bùi Nguyên Minh hơn.
Trên võ đài, Triệu Nam vặn vặn cổ, phát ra tiếng kêu “rắc rắc”, đồng thời ánh mắt nhìn Bùi Nguyên Minh cũng tràn đầy tán thưởng. Bởi lẽ, nếu đổi lại là một người bình thường, đối mặt với một chưởng của hắn sợ rằng sớm đã nằm dưới đáy bục không bò lên nổi rồi. Nhưng Bùi Nguyên Minh thì không như vậy, tuy rằng hai cánh tay anh run lên không ngừng, nhưng toàn thân không hề có động tác gì lớn.
“Cậu khá lắm, nhận một chưởng của tôi mà vẫn chưa nằm xuống, tôi ngày càng đánh giá cao cậu rồi đấy.”
Bùi Nguyên Minh vặn nhẹ hai tay, lãnh đạm nói: “Người lợi hại như anh, tới đây mài võ kiếm cơm quả thực phí phạm nhân tài. Hay là tới chỗ tôi đi, tôi bảo đảm địa vị của anh sẽ không thấp hơn Ngô Kim Hồ.” %3D
Triệu Nam tùy tiện đáp: “Nếu tôi gia nhập vào hắc đạo, thì Ngô Kim Hổ, Tôn Thắng căn bản không có chỗ đứng ở thành phố Hải Dương này. Tôi chỉ muốn kiếm tiền mà thôi. Hôm nay tôi lấy tiền từ quyền anh, thì sẽ làm việc
cho quyền anh. Tôi tán thưởng cậu không có nghĩa là tôi sẽ bỏ qua cho cậu.”
Vừa dứt lời, Triệu Nam đạp mạnh chân trái xuống đất, trực tiếp in một dấu chân lên sàn võ đài. Sau đó, thân hình anh ta động một cái, giống như một con báo lớn xô ra, gào thét đưa nắm đấm tay phải xông lên phía trước.
Bùi Nguyên Minh cau mày, đồng thời đạp chân phải lên, dùng chân trái đỡ chưởng của Triệu Nam.
“Cậu đang tìm tới cái chết.” Triệu Nam lạnh lùng nói.
Bùi Nguyên Minh vẫn giữ vẻ mặt không đổi, thoắt cái đạp chân phải, chân trái bất ngờ giáng xuống một đạp, cả người lấy đà đẩy ra, tránh được một trưởng chết người của Triệu Nam. Tiếp đó, một chân như sấm sét đánh mạnh một đòn vào lồng ngực Triệu Nam.
Triệu Nam vốn tưởng rằng với thể chất khỏe mạnh của mình, đỡ một chưởng này không thành vấn đề. Nhưng khi Bùi Nguyên Minh xuất chiêu,
Triệu Nam đã mặt mày biến sắc. Bởi vì hoàn toàn không giống như tưởng tượng, Bùi Nguyên Minh thoạt nhìn chân tay nhỏ nhắn mà lực đạo giáng
xuống lại mạnh khôn lường. cực kì lớn, trực tiếp khiến anh ta lui về phía sau ba bước.
Ở cước này, Bùi Nguyên Minh gần như đã phô bày hết mức giới hạn thể chất của của mình, chẳng khác gì bom tấn hành động gay cấn và hấp dẫn nhất của Hollywood, làm khán đài một phen chấn động.
Cả sàn đấu quyền anh im lặng!
Khi những võ sĩ khác nhìn thấy cảnh này, họ kinh ngạc đến mức sắp rơi cả hàm, thật giống như đụng phải ma vậy, căn bản là không dám tin!
Đánh bại được cả Triệu Nam? Đây chắc chắn là điều mà người bình thường không thể làm được! Điều này thật sự ngoài sức tưởng tượng!
Phải biết rằng, từ khi Triệu Nam xuất đạo tới nay chưa từng thất bại ở nơi này, thậm chí không ai có thể đẩy anh ta lùi lại nửa bước,vậy mà bây giờ anh ta đã phải lùi lại ba bước, đây gần như là chuyện không thể xảy ra, ngay cả trong tưởng tượng.
Chỉ tiếc là, ngay giây phút này tất cả đã hiện ra trước mắt.
Bịch…”
Cả người Bùi Nguyên Minh giáng xuống, trên sàn đấu phát ra âm thanh như tiếng sấm.