*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Cho nên ông hỏi tôi cần bao nhiêu tiền mới có thể giải quyết vấn đề của Kim Tuyết Ngọc, tôi có thể trả lời ông rõ ràng”
“Bao nhiêu tiền, tôi đều sẽ không ra tay.”
“Ngoại trừ cô ta đắc tội tôi ra, quan trọng nhất chính là cô ta nợ Linh Đan một câu trả lời thỏa đáng, một công bằng!”
“Muốn tôi ra tay? Cô ta xứng sao?”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt mở miệng, nhưng lúc nói ra ba chữ Uông Linh Đan, anh phát hiện đôi mắt của đạo nhân mặc đồ xanh kia trở nên rét lạnh hơn.
“Cậu Bùi, cậu và tôi đều là người trưởng thành!”
“Người trưởng thành chỉ nói ích lợi”
“Huống chỉ oan gia nên giải không nên kết!”
“Tuy thân thủ của cậu hơn người, nhưng cần gì phải gây khó dễ với Kim Tuyết Ngọc?”
“Cho dù cậu không để Uông Vĩ Thành tôi vào mắt, nhưng nhà họ Kim ở Kim Lăng một trong mười gia tộc lớn, cũng có giá trị khiến cậu coi trọng một chút đúng không?”
“Tôi có thể đồng ý với cậu, chỉ cần cậu giải quyết chuyện này giúp tôi, tôi chẳng những cho cậu tiên, hơn nữa ân oán giữa hai người chúng ta đều xóa bỏ!”
“Nếu cậu nguyện ý, tôi còn có thể cho cậu một vị trí ở trong Long Môn phân hội thủ đô, danh xưng trưởng lão Bùi này hẳn là cậu hài lòng đúng không?”
“Thậm chí tôi có thể cho cậu làm phó hội trưởng, ngang vai ngang vế với tôi! Sau khi tôi trăm tuổi, vị trí phân hội trưởng sẽ là của cậu, thế nào?”
Quyền thế, năng lực, vị trí, tiền tài.
Lúc này có thể nói thứ gì, Uông Vĩ Thành đều nói ra cả, mục đích chính là
khiến Bùi Nguyên Minh khuất phục.
Lúc này Bùi Nguyên Minh thản nhiên dùng trà, nói: “Tiên bạc tôi không cần”
“Ân oán có xóa bỏ toàn bộ hay không, đối với tôi mà nói cũng không có ý nghĩa”
“Còn vị trí phó hội trưởng trong Long Môn phân hội thủ đô kia, tôi lại càng không có hứng thú, nhường vị trí phân hội trưởng cho tôi làm, tôi cũng không cân”
“Huống chỉ hiện giờ Uông Vĩ Thành ông chỉ là phó hội trưởng, ông cảm thấy mình có thể một tay che trời ở trong Long Môn phân hội thủ đô rồi hả?”
“Quan trọng nhất chính là, tôi rất rõ ràng, hiện giờ ông nói những điều kiện này, không có nghĩa là các ông cúi đầu, mà đại diện các ông không thể không chịu khuất nhục tạm thời.”
“Đợi tôi giải quyết vấn đề giúp các ông xong, các ông có thể yên tâm lớn mật trả thù tôi, không phải sao?”
“Cho nên mấy thứ này tôi cũng không cần, tôi cũng sẽ không ra tay”
Vẻ mặt Uông Vĩ Thành khó coi tới cực hạn, ông ta nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, trâm giọng nói: “Họ Bùi kia, vậy cậu chuẩn bị thế nào, mới bằng lòng chữa bệnh cho Kim Tuyết Ngọc?”
Ông ta ở Long Môn phân hội thủ đô quyền cao chức trọng, chưa từng ăn nói khép nép cầu