“Không có tiền khám bệnh thì đừng tới đây hại người!”
“Phải! Mấy người các anh đều giống y như nhau, đều đến đây lừa gạt chủ nhiệm Tiên!”
“Các người biết chủ nhiệm Tiên có tấm lòng lương y như từ mẫu, cho dù là người thế nào cũng cứu giúp trước đã, thế nên các người mới như thế này đây!”
“Haizzz, nghe nói Trình Tiên đã nửa năm rồi chưa được phát tiền lương, đều là vì những người như các anh, không có tiền còn đến đây hại người!”
Trình Tiên nghe thấy mọi người bàn tán, lúc này cô đã định bước vào phòng phẫu thuật, nhưng vẫn quay đầu lại cười nói: “Mọi người đừng tùy tiện chỉ trích, người là quan trọng nhất. Nhiệm vụ của bác sĩ vốn dĩ là cứu người trị thương, hơn nữa tôi cũng tin tưởng anh đây.”
Mặc dù Trình Tiên là người ngây thơ và tốt bụng, nhưng cô vẫn cảm thấy rằng Bùi Nguyên Minh là người vừa nhìn đã có thể khiến người khác cảm thấy tin tưởng. Loại tin tưởng này là loại cảm giác, có chút giống như yêu từ cái nhìn đầu tiên, không có định nghĩa nào có thể giải thích.
Nghe Trình Tiên nói như vậy, cô y tá bên cạnh cũng có chút lo lắng.
Tháng này không dễ dàng gì mới không xảy ra chuyện trốn viện phí, tưởng rằng đã có thể lãnh lương đầy đủ, không ngờ cuối tháng lại có người như vậy đến. Trình Tiên đúng là không có đầu óc, mấy kẻ nghèo này luôn tìm cách hại người, không có tiền thì khám bệnh cái gì?Ở nhà chờ chết không được sao? Cái mùi nghèo hèn trên người gã này, nhìn thế nào cũng không giống người có tiền, Trình Tiên sao lại tin tưởng anh ta? Tới lúc người đàn ông này không trả nổi tiền phẫu thuật, chẳng phải lại hại đến mọi người hay sao?
Nhưng dù sao thì Trình Tiên cũng là trưởng khoa cấp cứu, tay nghề giỏi, y đức cũng rất tốt. Bây giờ nếu như cô ấy đã quyết định xong mọi chuyện, người khác đương nhiên cũng không nói được gì, chỉ có thể đẩy Nạp Hoàng Chi vào phòng phẫu thuật.
“Đừng lo lắng, tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để cứu ông cụ đây.” Trình Tiên gật đầu với Bùi Nguyên Minh, sau đó bước nhanh vào trong phòng phẫu thuật.
“Haizz.”
Bùi Nguyên Minh thở dài, tìm một chỗ ngồi xuống. Ban nãy anh bế người chạy một mạch tới đây cực kỳ tốn sức.
Sau khi lấy điện thoại ra gửi định vị cho Nạp Nhã Lan, Bùi Nguyên Minh mới đến chỗ xếp hàng để đăng ký thanh toán.Vào lúc này, liền nhìn thấy một người đàn ông đầu hơi hói, khoác áo blouse bước nhanh đến.
“Có chuyện gì vậy? Không biết đây là khoa cấp cứu sao? Các người nghĩ đây là cái chợ à?” Người này chính là Nguỵ Nga, phó viện trưởng quản lý khoa cấp cứu của bệnh viện.
Các nhân viên y tế vừa nhìn thấy ông ta bước tới, đều thay đổi sắc mặt mà lại gần nghênh đón, sau đó thấp giọng giải thích tình hình.
“Cái gì? Chưa đăng ký đóng tiền mà Trình Tiên đã đẩy người vào làm phẫu thuật? Đây không phải là ẩu tả sao?
Lỡ như bệnh nhân có chuyện gì bất trắc, lừa gạt tống tiền bệnh viện chúng ta thì ai chịu trách nhiệm?” Ngụy Nga lúc này có chút gấp gáp, sắc mặt khó coi “Đi, đi gọi Trình Tiên ra đây cho tôi. Rõ ràng biết là bệnh viện đã nhắc nhở nhiều lần, người không đăng ký đóng tiền không thể chữa trị, sao cô ta lại tái phạm như vậy? Lần này không thể bỏ qua như thế được!”
Nhân viên y tế nhìn đồng hồ, chần chừ nói: “Phó viện trưởng Ngụy, bây giờ là thời điểm quan trọng của cuộc phẫu thuật. Nếu như chúng ta tùy tiện xông vào, e là…”
Không đợi anh ta nói xong, Ngụy Nga đã tức giận trách mắng, “Đang phẫu thuật thì sao? Đừng nói đang phẫu thuật, cho dù có mổ người ra rồi cũng phải lập tức ngăn lại cho tôi, không trả tiền không được cứu người! Không thì cuộc phẫu thuật kết thúc, anh trả tiền cho ca mổ nhé?”
“Phó viện trường của một bệnh viện mà nói ra những lời này,ông không thấy thẹn với chiếc áo blouse khoác trên người mình sao?” Đúng lúc này, Bùi Nguyên Minh lạnh lùng đứng lên,” Tôi muốn xem xem, hôm nay ai dám bước vào!
“Anh là ai?” Ngụy Nga lộ vẻ khó chịu, tên nghèo này ở đâu ra vậy? Vừa nhìn đã thấy xúi quẩy.
“Ông cụ đang chữa bệnh bên trong, là tiền bối của tôi.” Bùi Nguyên Minh gần từng chữ một.
Ngụy Nga đánh giá Bùi Nguyên Minh từ trên xuống dưới trong chốc lát, rồi đột nhiên cười lạnh: “Anh không trả tiền nổi đúng không? Không biết từ đâu nghe ngóng được Trình Tiên ngây thơ đơn giản, cho nên anh cố ý đến bệnh viện chúng tôi lừa gạt đúng không? Tôi nói cho anh biết, mấy người như anh tôi thấy qua nhiều rồi, không nói nhiều nữa, tin tôi báo cảnh sát không?”
“Đến tôi còn biết câu lương y như từ mẫu, ông là phó viện trưởng lại chưa nghe qua sao? Ông có xứng với tiền lương và chức vụ của mình không?” Bùi Nguyên Minh bước lên một bước, mắt sáng như đuốc, “Người như ông, cũng xứng làm bác sĩ sao?Đúng là buồn cười!”
“Không phải tiền thôi ư? Không phải phí phẫu thuật thôi ư?”
“Bốp. ”
Một tấm thẻ ngân hàng được ném ra từ trong tay Bùi Nguyên Minh, ném thằng vào mặt của Ngụy Nga.
Ngụy Nga vô thức bắt lấy, đang muốn nổi giận thì ngay giây tiếp theo đã thấy toàn thân mình đổ mồ hôi lạnh.
Đây là……thẻ…thẻ vàng đen?
Người khác không nhận ra thứ này, nhưng Ngụy Nga dù sao cũng tính là người có dính líu đến xã hội thượng lưu, làm sao có thể không nhận ra nó?