*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Uông Linh Đan không để ý tới Uông Vĩ Thành, mà nhìn vê phía Bùi Nguyên Minh theo bản năng.
Tuy cô ta không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng biết rất rõ, Lý Hân Nghiên dẫn người tìm tới tận cửa xin lỗi, tám mươi phân trăm là có liên quan tới Bùi Nguyên Minh.
Cho nên chuyện này chỉ có Bùi Nguyên Minh mới có thể quyết định.
“Được rồi, đừng dập đầu nữa, đập hư sàn nhà anh đền nổi không?”
Đợi Lý Minh Tuấn dập đầu đủ trăm cái, Bùi Nguyên Minh mới tiến lên trước, sau đó ngồi xổm xuống, cười tít mắt nhìn Lý Minh Tuấn nói: “Sáng nay tôi nói chuyện với anh, anh còn nhớ rõ không?”
“Tôi đã nói gì?”
Mí mắt Lý Minh Tuấn giật giật, nói theo bản năng: “Hai giờ chiêu mang theo hợp đồng quyên đại lý tới...”
“Vậy hợp đồng đâu?”
Bùi Nguyên Minh cười nói.
“Hợp đồng còn chưa chuẩn bị xong”
Vẻ mặt Lý Minh Tuấn cầu xin: “Giám đốc Bùi, tôi sai rồi, tôi thật sự biết mình sai rồi.”
“Cầu xin cậu cho tôi một cơ hội đi”
Bùi Nguyên Minh đứng dậy, thản nhiên nói: “Nể mặt cô Lý Hân Nghiên, tôi lại cho anh một cơ hội”
“Tay còn lại tự mình phế đi”
“Sau đó cút được bao xa thì cút bấy xa, lân sau lại trêu chọc tôi, anh chủ động nằm vào trong quan tài nhé.”
Gương mặt Lý Minh Tuấn “xoạt”
một tiếng trảng bệch, nhưng anh ta nhanh chóng dập đầu: “Cảm ơn giám đốc Bùi đã nương tay, cảm ơn giám đốc Bùi đã
nương tay!”
“Tôi thề, từ giờ trở đi tôi sẽ không quấy rây cô Uông nữa!”
“Tôi sẽ coi cô ấy như mẹ mình mà hiếu thuận!”
Sau khi nói xong, tay trái của Lý Minh Tuấn đánh mạnh xuống đất, ngay sau đó chỉ nghe “rắc”
một tiếng, tay trái bị gãy đi.
Nhưng Lý Minh Tuấn không dám phát ra một tiếng kêu thảm thiết, mà ôm lấy tay trái, quỳ trên mặt đất toàn thân giật giật.
Cảnh tượng này khiến mọi người đều cảm thấy lạnh cả người, mí mắt không ngừng giật giật.
Có một số việc, giáp mặt nhìn thấy và nghe đồn khác nhau.
Lúc nhìn thấy cảnh máu chảy đầm đìa, đám quản lý cấp cao và cổ đông nhìn Bùi Nguyên Minh và Uông Linh Đan, ánh mắt mới đầu là miệt thị, biến thành nghiêm trọng và kiêng kị.
Lúc này Uông Vĩ Thành hơi híp mắt, vẻ mặt có chút nghiêm trọng.
Tuy ông ta không biết Bùi Nguyên Minh làm như thế nào.
Nhưng cảnh tượng này, giống như đang giết một người răn trăm người! Từ hôm nay trở đi, bên trong tập đoàn nhà họ Uông còn ai dám đắc tội anh? Người nào dám đắc tội Uông Linh Đan?