*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Cô Hạ, nói thật cho cô biết, người này tôi quen.”
“Nói ra rất mất mặt, thực ra anh ta là một thân thích từ Dương Thành tới tìm ba tôi giúp đỡ”
“Trước đó không lâu, tôi mới tiến cử cho anh ta đến tập đoàn Khai Sơn làm việc.”
“Kết quả không biết anh ta giẫm phải vận phân chó gì, ký được một bản hợp đồng, vậy mà tự mình cho mình nghỉ dài hạn”
“Tôi còn tưởng anh ta đi đâu cơ, vậy mà chạy tới chỗ cô làm vệ sĩ?”
“Cô Hạ, cô nhất định là bị anh ta lừa! Loại người như anh ta có mấy cân mấy lượng tôi biết rất rõ”
“Dựa vào anh ta có thể bảo vệ được cô sao?”
“Tôi thấy hay là đuổi đi!”
Nghe thấy lời Triệu Thanh Hạm nói, mấy người phụ nữ đang nổi lập tức không còn hứng thú đối với Bùi Nguyên Minh.
Lúc trước bọn họ nghe Hạ Vân nói, cô ấy có một người bạn sắp tới, còn tưởng là cậu chủ thế tử nào đó, kết quả là một vệ sĩ.
Vệ sĩ thì thôi, vậy mà là thân thích tới tìm ba Triệu Thanh Hạm giúp đỡ? Lúc này, đám phụ nữ đang nổi giống như đều ngửi thấy mùi thối của nông dân trong không khí.
Bọn họ không nhịn được bịt mũi, vẻ mặt ghét bỏ dùng tay còn lại bắt đầu quạt gió.
Thiếu chút nữa là Bùi Nguyên Minh phun máu.
Tuy anh biết đến đây chắc chắn sẽ bị Triệu Thanh Hạm nghi ngờ, nhưng không thể ngờ tới vậy mà mình không chịu nổi trong miệng Triệu Thanh Hạm như vậy.
Hạ Vân vốn định nói rõ, nhưng lúc này nghe thấy thế, không nhịn
được nói: “Thanh Hạm, cô chắc chắn anh ấy là thân thích nhà cô chứ?”
“Anh ấy là nhân vật lớn tới bảo vệ tôi, phụ trách an toàn của tôi đấy!”
“Bảo vệ cô? Nhân vật lớn?”
Vẻ mặt Triệu Thanh Hạm khó có thể tin.
“Hạ Vân, rốt cuộc là cô thông qua công ty môi giới nào liên lạc với anh ta thế? Tôi đề nghị cô nhanh đuổi anh ta đi, cho dù phái tên tàn phế tới, cũng tốt hơn tên phế vật này nghìn lân chục nghìn lần!”
“Con người anh ta tôi hiểu rất rõ!”
“Anh ta chắc chắn là thấy quảng cáo thuê vệ Sĩ giá cao, cho nên khoác lác về mình lên tận trời, mà không ở dưới đất!”
“Công ty môi giới chắc chắn cũng bị anh ta lừa gạt!”
“Người như vậy, sao có thể bảo vệ cô? Đừng nói bây giờ cô thật sự có chuyện, cho dù cô không có chuyện gì, tôi thấy gặp tên lưu manh đùa giỡn cô, anh ta đều không ngăn cản được!”
“Hạ Vân, tôi đề nghị cô cho anh ta ba trăm năm mươi nghìn, sau đó bảo anh ta cút đi!”
“Cô vẫn nên tiếp tục để Biên Bất Phụ bảo vệ cô thì hơn!”
“Người đứng đầu tán thủ ở Đại Hạ, cũng không phải là thổi phồng ra!”
Rất rõ ràng, trong mấy ngày Bùi Nguyên Minh không liên lạc với Hạ Vân, hẳn là cô ấy đã xảy ra