Vừa nghĩ đến điều này, Tôn Minh cung kính cúi người hướng về phía Bùi Nguyên Minh nói: “Ngài đã vừa lòng chưa ạ?”
“Còn không mau cút đi?” Bùi Nguyên Minh lãnh đạm nói.
“Cạch.”
Tôn Minh lui ra ngoài tiện thể đóng cửa lại.
Ngụy Nga “gào” to một tiếng: “Tôn Minh, mắt mày mù rồi à? Không nhìn thấy ông đây đang bị đánh sao? Bọn mày còn muốn công việc này nữa hay không?”
Tôn Minh lúc đấy không có tâm tình quan tâm ông ta, đại ca Tôn Long của bọn họ đã bị người ta xử lí rồi, phải tự tìm đường lui cho bản thân thôi, bây giờ còn không làm thì chính anh ta cũng xong đời.
Vào lúc này thì tiếng chuông điện thoại của Bùi Nguyên Minh kêu lên. Anh vứt Ngụy Nga trên mặt đất sau đó mới nghe điện thoại.
“Nguyên…Nguyên Minh…tôi vừa nãy bị tắc đường, anh đang ở đâu? Ông nội tôi không sao chứ?” Là Nạp Nhã Lan gọi tới, cô cũng tính là thong dong mà đến muộn rồi.
Bùi Nguyên Minh nhìn Ngụy Nga đang ngồi trên đất, tâm tình hiện đang rất tệ, giọng điệu khó chịu: “Tôi đang ở phòng làm việc của bác sĩ Trình, ông nội cô phẫu thuật thành công rồi, đang ở phòng bệnh cao cấp, cô tự qua đấy thăm ông trước đi, đợi tôi xử lí xong con heo nái trước mắt này rồi qua đó.”
“Hả? Heo nái
gì? Có cần tôi qua đó giúp không?” Cô thả lỏng tinh thần khi biết được ông nội không có việc gì, sau đó mới hỏi anh.
“Tùy.” Bùi Nguyên Minh cúp điện thoại, lãnh đạm nhìn Ngụy Nga đang ngồi dưới đất. Mặt và mắt của Ngụy Nga đỏ như máu, bộ dáng giống như một con heo nái thật sự. Ông ta căm phẫn nhổ ra một bãi nước bọt, trừng mắt nhìn Bùi Nguyên Minh nói: “Thằng ranh này, mày xong đời rồi, có giỏi thì mày đừng có di!”
Nói xong, ông ta lại nhìn Trình Tiên, lạnh lùng nói: ” Còn mày, đồ không biết xấu hổ, cũng chỉ là một con gái điếm mà thôi, còn tưởng mình cao sang lắm sao? Trong tối hôm nay mày cứ chuẩn bị chờ bị đuổi việc đi!”
Chửi bởi một hồi, Ngụy Nga đã lôi điện thoại ra chuẩn bị gọi điện cho ai đó.
Bùi Nguyên Minh nghe ông ta nói xong còn cười một tiếng, anh không ngăn ông ta ta lại mà còn tùy ý ngồi trên sofa, lạnh lẽo nhìn Ngụy Nga, nói: ” Gọi người đến đúng không? Được, tôi ngồi đây đợi, xem xem hậu thuẫn của ông là ai.”
Trình Tiên đứng ở bên cạnh lại rất lo lắng, đi đến chỗ Bùi Nguyên Minh thấp giọng nói: “Anh đây…”