*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bùi Nguyên Minh không tiện giải thích mình vì lo lắng cho Hạ Vân, mới xông vào, chỉ có thể cười xấu hố: “Nếu không còn chuyện gì, vậy tôi đi trước đây”
Hạ Vân lắc đầu nói: “Tổng giám đốc Bùi, tôi vốn định ngày mai mới nói với anh, bây giờ nếu anh tới đây, tôi thuận tiện nói luôn với anh vậy."
“Hửm?”
Bùi Nguyên Minh biết Hạ Vân sẽ không nói chuyện linh tinh, lúc này vẻ mặt tò mò.
Hạ Vân lấy một phần văn kiện trong túi xách ra, đưa cho Bùi Nguyên Minh nói: “Đây là một khu đất thương mại ở thủ đô, lúc trước vẫn nằm trong tay một gia tộc lớn ở Cảng Thành”
“Bởi vì ba mươi năm trước không khai phá, cho nên mảnh đất này lại về tay chính phủ”
“Mà bên chính phủ thủ đô, hiện giờ đang quyết định bán đấu giá mảnh đất này”
“Ngày mai sẽ cử hành bán đấu giá ở phòng đấu giá Phổ Đà, bán mảnh đất này”
“Mà giá trị của mảnh đất này rất cao, nếu như có thể lấy được, kiến tạo thành một trung tâm thương mại mà nói, đối với việc khuếch trương tập đoàn Thiện Nhân ở thủ đô thậm chí là cả Giang Nam là chuyện tốt”
“Cho nên tôi đề nghị tổng giám đốc Bùi đấu giá mảnh đất này”
Bùi Nguyên Minh nhận lấy tài liệu nhìn vài lần, trái lại có chút hứng thú.
Mọi người đều biết, hiện giờ khu vực phôn hoa nhất thủ đô là khu vực của nhà họ Lộ, mà khu đất trống này, là khu vực trung tâm nhất bên cạnh khu vực nhà họ Lộ.
Cộng thêm giá khởi điểm của mảnh đất này không cao, nếu như có thể dùng
giá thấp mua vào tay, tuyệt đối sẽ chiếm hời lớn.
Mà tập đoàn Thiện Nhân muốn tiếp tục mở rộng trong nước, tiến vào đô thị lớn quốc tế thủ đô này, là chuyện vô cùng quan trọng.
Vừa nghĩ tới đây, Bùi Nguyên Minh gật đầu nói: “Được, vậy ngày mai cô sắp xếp đi, chúng ta cùng đi lấy mảnh đất này”
“Phương diện tài chính không có vấn đề, cho dù không điều động tài chính bên Dương Thành, từ tài sản của tôi ở thủ đô, cũng có thể lấy ra gân ba mươi lăm nghìn tỷ tiền mặt”
Hạ Vân hơi gật đầu, sau đó cô ấy đột nhiên cười khẽ một tiếng, nói: “Ngoại trừ giá trị của mảnh đất này ra, phía sau mảnh đất này, còn có một chuyện khác.”
“Đó chính là anh Phương
- Phương Trung Nghĩa, sở dĩ tới thủ đô trước tiên, chính là tới vì mảnh đất này.”
Bùi Nguyên Minh vốn chỉ có hứng thú mà thôi, nhưng lúc này hứng thú của anh lại lớn hơn nữa.
“Hóa ra anh Phương cũng nhìn trúng à, tôi còn tưởng sao vào lúc quan trọng như thế, cô lại có hứng thú với mảnh đất..
“Nếu là vì anh Phương, như vậy chúng ta phải chuẩn bị thật tốt mới được”
“Hai ngày nay anh ta hết một tới hai, hết hai lại tới ba ghê tởm tôi”
“Không kính lại một chút, như vậy sẽ làm thất vọng anh Phương của chúng ta rồi?”
- -----------------