Vừa nghe đến cái tên Ngô Kim Hồ xuất hiện, người nhà họ Trịnh đều há hốc mồm kinh ngạc!
Ngô Kim Hồ là ai? Đó là một người đàn ông vô cùng hung hăng độc ác nổi tiếng trên khắp các con đường thành phố Hải Dương! Không biết có bao nhiêu gia tộc muốn nịnh hót anh ta để làm thân mà không được.
Không ngờ đứa con rể tương lai Lý Đông Lưu này lại có thể mời được anh ta đến? Cũng giỏi thật đấy!
Ngay cả ông cụ Trịnh cũng nhìn Lý Đông Lưu với vẻ thích thú, ông ta rất hài lòng với đứa cháu rể này.
“Khiến tôi không thể nhìn thấy mặt trời vào ngày mai, được thôi” Bùi Nguyên Minh khẽ cười: “Vậy thì tôi thật sự rất tò mò, một người sắp hai bàn tay trắng như anh, một tên phế vật đang phải đối mặt với nguy cơ phá sản, định chuẩn bị làm như thế nào…”
“Ha ha ha, cái tên này não có vấn đề à. Giám đốc Lưu tuy trẻ tuổi nhưng đã có rất trong tay rất nhiều tiền, tờ séc ba mươi lăm triệu tiền mặt vẫn ở đây. Còn nói người ta sắp không trắng tay, đối mặt với phá sản? Anh ta rốt cuộc có biết phá sản là gì không vậy?”
“Ây, cái thằng ở rể này ấy hả, mỗi ngày nếu không phải là ở nhà xem ti vi thì sẽ là đọc tiểu thuyết, cũng không có học hành đến nơi đến chốn, học đâu được hai ba câu là dùng lung tung!”
“Nếu tôi là anh ta, thì giờ này đã sớm bỏ đi rồi. Nếu không, đợi Ngô Kim Hồ xuất hiện thì tôi sợ ngày mai anh ta sẽ không được nhìn thấy mặt trời thật ấy chứ.”
“Nói chứ có nên gọi cảnh sát không nhỉ?”
“Ngu hả, gọi cảnh sát làm gì, gọi xe cứu thương mới đúng, đừng để cái tên phế vật này chết trong nhà chúng ta, xui xẻo dữ lắm…”
Người nhà họ Trịnh đều bụm miệng cười. Cái thứ rác rưởi này dám ở trong nhà họ Trịnh tỏ vẻ ngoan cố như vậy? Không đánh chết anh ta coi như nể
nang lắm rồi.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Lý Đông Lưu lại rung lên, anh ta rút điện thoại ra theo bản năng. Là sếp quản lý trực tiếp của anh ta, phó tổng giám đốc Công ty Đầu tư Bùi thị gọi.
“Lý Đông Lưu, cái tên khốn kiếp này, rốt cuộc cậu đang làm cái khỉ gì ở bên ngoài vậy? Một phút trước, thư ký Vân có gọi điện tới nói chuyện cậu biến thủ vốn đầu tư dự án của công ty trước đây bị bại lộ rồi. Bây giờ cậu đã bị công ty sa thải. Tất cả tài sản của cậu cũng đã bị đóng băng rồi!”
“Tôi cảnh cáo cậu, sau khi vào đó tốt nhất là cậu nên tự mình hiểu rõ những gì cậu có thể khai, những gì không nên khai.”
“Tôi…” Lý Đông Lưu ban nãy còn muốn hỏi thêm một câu, nhưng tiếc là người bên kia đã cúp máy.
Lúc này anh ta thật sự không kịp phản ứng, tại sao lại đột nhiên phá sản rồi?
Còn bị thằng con ở rể này nói trúng phóc? Đúng là cái đồ miệng quạ!
Có điều anh ta là người thông minh nên sau đó đã phản ứng rất nhanh nhạy. Hiện tại chuyện này chưa bị phát tán ra ngoài, vì vậy vẫn có thể vận dụng một số mối quan hệ được, nhưng một khi bỏ lỡ buổi tối hôm nay thì rất có thể ngày mai tin tức sẽ được lan truyền rộng đi, vậy thì anh ta sẽ không bao giờ có cơ hội có được Trịnh Tuyết Dương nữa.
Cho nên dù thế nào thì tối nay Lý Đông Lưu cũng nhất định phải thành công, anh ta không có đường lui nữa rồi!
Mà Bùi Nguyên Minh bây giờ chính là cái gai trong mắt, cái gai trong thịt của anh ta, tốt nhất là có thể đánh chết anh ở nhà họ Trịnh, đến lúc đó anh ta và nhà họ Trịnh sẽ là châu chấu cùng đường!
“Giám đốc Lưu, có chuyện gì vậy?” Trịnh Chí Dụng ở bên cạnh lên giọng ninh not hỏi.