*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hai giờ rưỡi chiều.
Lúc hai người Bùi Nguyên Minh cùng Hạ Vân xuất hiện ở cửa Thanh Phong, trong nháy mắt đã hấp dẫn nhiều tâm mắt.
Thanh Phong Đường nói trắng ra là chính là một hiệu bán thuốc, người xuất hiện ở nơi này phần lớn đều là đánh nhau ẩu đả tới xử lý vết thương.
Đương nhiên còn có một phân là vì vết đao, vết thương đạn bắn mà đến, thế nhưng những người này trốn tránh đi vào bằng tâng hầm ngâm, mà không phải là quang minh chính đại đi vào bằng cửa sảnh lớn.
Cho nên khi Bùi Nguyên Minh cùng Hạ Vân xuất hiện, rất nhiều ánh mắt nhìn hai người vô cùng kỳ lạ, thật giống như thấy thỏ con đi vào ổ hồ ly vậy.
“Người đẹp, không biết có gì cần vậy?”
“Chúng ta phục vụ cái gì, đều rất chuyên nghiệp!”
Một người đầu trọc mang theo nụ cười kỳ quái đi ra, giống như sẽ giở trò với Hạ Vân.
Thế nhưng vừa lúc đó, một người đàn ông mặc áo cổ tàu trong tay nắm hai viên bị thép đã đi tới, một cái tát đánh bay tên đầu trọc cơ bắp này, lạnh lùng nói: “Phế vật, không có ánh mắt!”
“Không thấy được vị này chính là cô Hạ Vân của nhà họ Trâm à?”
“Đây chính là cháu ngoại gái của Trầm Trí Đạt, trêu chọc cô ta, các người ai có thể gánh được trách nhiệm?”
Lúc nghe được mãy chữ Trầm Trí Đạt này, không ít người đều lộ ra vẻ kiêng ky.
Mà Hạ Vân lại cau mày lạnh giọng nói: “Đường Thanh Phong?”
Hiển nhiên, người đàn ông mặc áo cổ tàu này chính là
một trong sáu ông lớn ở Thủ đô, Đường Thanh Phong ngựa đầu đàn của Trầm Trí Đạt.
Bùi Nguyên Minh cũng đã thấy người này, cảm thấy rất hứng thú.
Có thể ở mảnh đất đắt đỏ Thủ đô này đặt lên một sản nghiệp, trên thực tế đã đủ để nói rõ khả năng của Đường Thanh Phong rồi.
Tuy rằng chỗ dựa của ông ta là ngọn núi lớn Trầm Trí Đạt này, thế nhưng không có đủ thực lực cùng can đảm thì tại không có khả năng ra mặt ở chỗ như Thủ đô này.
Đường Thanh Phong tự mình lấy ra một điếu xì gà, chậm rãi dùng cái bật lửa châm thuốc, phun ra một ngụm khói lớn nồng nặc, sau đó ông ta mới híp mắt nói: “Cô Vân, chỗ như Thanh Phong Đường, đi ra đi vào ở chỗ này đều là nhân vật hạ lưu.”
“Cô là cô chiêu của giới thượng lưu, không thích hợp chỗ như vậy, cho nên vẫn là xin mời!”
Trong lúc nói chuyện, bên ngoài lại có một chiếc Rolls-Royce ngừng lại, Triệu Thanh Hạm mang theo Biên Bất Phụ đến.
Chờ đến lúc thấy rõ ràng cảnh ở đây, sắc mặt của Triệu Thanh Hạm hơi đổi, theo bản năng dựa vào phía bên Biên Bất Phụ tìm kiếm cảm giác an toàn.
Mà Biên Bất Phụ cũng khẽ nhíu mày, vẻ mặt khó xem tới cực điểm, lúc này hai tay anh ta bóp ấn, tư thế sẵn sàng ra tay.