Giữa phòng chỉ còn Bùi Nguyên Minh, Trịnh Tuyết Dương và Trịnh Khánh Vân.
Bùi Nguyên Minh nhanh chóng thu liễm lại cảm xúc, cười nói với Trịnh Tuyết Dương: “Tuyết Dương, em vẫn còn lo lắng cho anh mà”
Khi nói chuyện, anh nắm lấy tay Trịnh Tuyết Dương.
Vợ chồng nhiều ngày không gặp, có chút xung đột va chạm cũng bình thường.
Trịnh Khánh Vân nhìn thấy cảnh tượng gương kia, mặt lập tức âm trầm, vươn tay kéo tay hai người ra, hung dữ nói: “Làm gì đấy? Anh rể anh còn chưa giải thích rõ ràng mọi chuyện, anh đã muốn chạm vào chị gái em?”
“Cho dù chị em tha thứ cho anh!”
“Em cũng sẽ không tha thứ cho anh đâu!”
Khi nói chuyện, Trịnh Khánh Vân trực tiếp lấy một chồng văn kiện ra để trên mặt bàn.
Bùi Nguyên Minh nhìn thoáng qua, mí mắt giật giật.
Những ảnh chụp này không biết là ai tìm tới, nhưng trong ảnh chụp Uông Linh Đan ghé vào ngực Bùi Nguyên Minh, tuy là ở trong xe, hơn nữa lúc ấy tình hình khẩn cấp.
Nhưng trong tình huống cắt ghép, cho dù là người nào cũng cảm thấy Bùi Nguyên Minh và Uông Linh Đan vô cùng mập mờ.
Trừ chuyện đó ra, còn có ảnh Bùi Nguyên Minh nắm lấy tay Uông Linh Đan, ở trên đài cao xem diễn...
Có thể nói, mỗi một góc độ đều lựa chọn thật trùng hợp và thật kỳ diệu, giống như sau lưng có một bàn tay vô hình đã sớm khống chế toàn bộ.
Đọc nhanh nhất tại Tamlinh247.com Bùi Nguyên Minh hít sâu một hơi, nói khẽ: “Tuyết Dương, đây là Uông Linh Đan, một người bạn của anh ở thủ đô: “Những ảnh chụp mà em xem, đều có người cố gắng chụp ra, vu oan cho anh”
“Giữa anh và cô ấy rất trong sạch, sạch như sứ Thanh Hoa.”
“Vậy sao? Anh chắc chắn chứ?”
Trên gương mặt Trịnh Tuyết Dương đều là sắc bén: “Tốt nhất là anh nên thành thật khai báo, nếu không em sẽ không tha thứ cho anh!”
Bùi Nguyên Minh gật đầu nói: “Anh chắc chắn”
“Được, vậy anh chắc chắn cho em xem”
Khi nói chuyện, Trịnh Tuyết Dương lấy một cái máy ghi âm ra để lên bàn, ấn mở đoạn ghi âm.
“Linh Đan là người phụ nữ của tôi, cô ấy không nguyện ý gả, người nào cũng không thể ép buộc cô ấy...”
Nghe thấy giọng mình,
gương mặt Bùi Nguyên Minh lập tức biến thành âm trầm.
Trịnh Tuyết Dương hừ lạnh một tiếng: “Người phụ nữ của anh, tự anh thừa nhận, còn không cho người ta gả!”
“Bùi Nguyên Minh, cặn bã như anh Uông Linh Đan có biết không?”
“Có cần em gọi điện thoại cho cô ta, nói với cô ta em là vợ anh!”
“Anh nói xem, biết rõ chuyện này, cô ta có lái xe đâm chết anh không?”
“Hả?”
Bùi Nguyên Minh hít sâu một hơi, nói: “Tuyết Dương, em là người thông minh, chẳng lẽ em không nhìn ra sao? Mấy thứ này là có người cố ý quay chụp lại, mục đích chính là vì khiến mối quan hệ của hai vợ chồng ta tan vỡ! “Hơn nữa những lời này chỉ là lúc ấy Linh Đan gặp tình hình đặc biệt, anh không thể không mở miệng nói như vậy mà thôi.”
“Cô ấy là bạn anh, anh giúp cô ấy, không phải là chuyện nên làm sao?”
Khóe miệng Trịnh Tuyết Dương hơi nhếch lên nụ cười mỉa: “Hay cho câu là bạn”
“Vậy anh lại nói cho em biết, chuyện này là sao đây...”
Khi nói chuyện, Trịnh Tuyết Dương lại ném một máy ghi âm ra.
“Cậu Bùi, nếu cậu nguyện ý ở rể nhà họ Trầm chúng tôi, nhà họ Chân ở thủ đô, tôi sẽ đi giải quyết...”
Giọng của Trầm Thiên Ân! Sắc mặt Bùi Nguyên Minh thay đổi! Lúc Trầm Thiên Ân nói những lời này, bên cạnh chỉ có anh và Trầm Thiên Ân.
Ngay cả những lời Trầm Thiên Ân nói đều được ghi âm lại, rốt cuộc là ai theo dõi mình? Vừa nghĩ tới đây, Bùi Nguyên Minh hít sâu một hơi, nói: “Tuyết Dương, chuyện này không đúng lắm, từ đầu tới đuôi đều không đúng, rất có khả năng là Phương Trung Nghĩa ghi âm, bây giờ, chỉ sợ anh ta là nhằm vào anh mà đến”
“Em trăm ngàn lần đừng vì chuyện này mà rối loạn đầu trận tuyến”