Đối mặt với tình cảm mãnh liệt của quần chúng, vẻ mặt Trương Minh Viễn vẫn lạnh nhạt như cũ: “Vốn định cho nhà họ Phương và nhà họ Hạ chút mặt mũi, cho các người không tới mức xấu hổ mất mặt như vậy”
“Kết quả các người còn nói pháp luật, nói lẽ phải với tôi, được, vậy tôi cho các người lẽ phải, cho các người pháp luật.”
“Nửa năm trước, Miyamoto Sakura của Kashima Shinto Ryu Đảo Quốc, sai bảo âm dương sư Amemiya Shun của Đảo Quốc hạ chú thuật ở nhà thờ tổ của nhà họ Trương tôi, mưu toan giết chết Trương Quỳnh Chỉ cháu gái của tôi”
“Việc này, đệ nhất kiếm Taro Nakano và Amemiya Shun của Kashima Shinto Ryu Đảo.
Quốc đều đã khai báo, nhân chứng vật chứng đủ cải”
“Ngoài ra mấy ngày nay ở thủ đô, Miyamoto Sakura chịu Phương Trung Nghĩa nhà họ Phương sai bảo, mấy lần tập kích giết hại Bùi Nguyên Minh, những chuyện này đều có chứng minh thực tế.
“Chẳng qua dựa theo quy tắc của Long Ngục chúng tôi, trong tình huống không có bằng chứng rõ ràng, chúng tôi sẽ không bắt Phương Trung Nghĩa.”
“Nhưng Miyamoto Sakura nhất định phải đi theo chúng tôi”
“Đây là câu trả lời thỏa đáng chúng tôi cho, cô Phương, cô cảm thấy câu trả lời này thế nào?”
Nghe thấy những lời Trương Minh Viễn nói, vẻ mặt Phương Lan Ngọc và Hạ Mộc Diệp đều thay đổi lớn.
Một khi Miyamoto Sakura rơi vào trong tay Long Ngục, bị thẩm vấn ra vấn đề gì đó, chỉ sợ nhà họ Phương sẽ phải trả cái giá rất đắt.
Mà vì che chở cho Miyamoto Sakura, gặp phải nhiều chuyện như thế, cuối cùng còn khiến nhà họ Phương cũng hãm sâu vào bên trong...
Vừa nghĩ tới chuyện này, vừa rồi Phương Lan Ngọc còn vô cùng hung hãn đòi lẽ phải, lúc này không thể không cố nở nụ cười: “Ông Trương, là cháu lắm miệng!”
“Rất xin lỗi, cháu không nên bảo người của Long Điện nhúng tay vào!”
“Cậu Bùi muốn dẫn chị em Miyamoto Sakura đi, tùy ý, tùy ý, chúng cháu tuyệt đối sẽ không nhúng tay”
Rất rõ ràng, lúc này Phương Lan Ngọc biết rõ, Miyamoto Sakura rơi vào trong tay Bùi Nguyên Minh, cho dù thế nào đều dễ chịu hơn rơi vào tay Trương Minh Viễn.
Rơi vào trong tay Bùi Nguyên Minh, Miyamoto Sakura sẽ chết.
Rơi vào trong tay Trương Minh Viễn, sẽ là nhà họ Phương chết.
“Được rồi
ông Trương, chút việc nhỏ mà thôi, không cần thiết làm quá tuyệt tình”
Lúc này nằm ngoài dự kiến của mọi người, vậy mà Bùi Nguyên Minh tiến lên một bước, tiến lên xua tay áo.
“Nếu cô Phương đã biết sai rồi, bảo người của Long Điện không nhúng tay, vậy thì chuyện này dừng ở đây đi”
“Người tôi dẫn đi, chuyện khác tôi không lên án nữa”
Trương Minh Viễn quay đầu nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, cười nói: “Được, nếu cậu Bùi đã nói như vậy, vậy thì mọi chuyện kết thúc tại đây: “Nhưng mà nếu cậu Bùi có cần bộ xương già này làm gì, có thể gọi điện thoại bất cứ lúc nào, tôi sẽ đến ngay!”
Giọng nói vừa ngừng, Trương Minh Viên vươn tay vỗ bả vai của Bùi Nguyên Minh, sau đó xoay người rời đi.
Chẳng qua lúc rời đi, ông ta vung tay lên, thuận thế bảo người của Long Ngục dẫn người của Long Điện rời đi.
Trương Minh Viễn tới cũng nhanh, mà đi cũng nhanh.
Đến lúc ông ta rời đi, giữa đại sảnh vô cùng yên tĩnh, mỗi người đều không hiểu được, rõ ràng là Bùi Nguyên Minh đã chiếm thượng phong hoàn toàn, vì sao còn để Trương Minh Viễn rời đi vào lúc quan trọng.
Bùi Nguyên Minh tiến lên trước, vươn tay võ gương mặt tinh xảo của Phương Lan Ngọc, sau đó thản nhiên nói: “Cô xem, đây là pháp luật cô muốn nhìn, hậu quả xem trọng quy tắc”
“Tôi đã nói rồi, Hạ Mộc Diệp không được, Phương Lan Ngọc cô cũng không được.”
“Tối nay Phương Trung Nghĩa không có ở đây, tôi không có hứng thú đụng chết nhà họ Phương các người.”
“Cô chuyển một câu giúp tôi, cô nói với Phương Trung Nghĩa, anh ta chạy trở về Yến Kinh, hoặc là anh ta đợi chết ở thủ đô đi”
“Tôi sẽ tự mình tới cửa Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nói, nhưng thêm uy phong của Trương Minh Viễn vừa mới rời đi, lúc này khiến mí mắt Phương Lan Ngọc giật giật điên cuồng.
- -----------------