“Phân hội trưởng, bên chị dâu thế nào rồi?”
“Vất thương có nặng không? Có vấn đề gì không?”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Không có chuyện gì quá lớn, có ông Chung Nam Sơn ở đó, chắc chắn sẽ chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ”
“Nhưng mà bên Linh Đan, có lẽ tạm thời không có biện pháp bảo ông Chung tới.”
“Còn phải làm phiền phó hội trưởng Uông chiếu cố nhiều hơn.”
Vẻ mặt Uông Vĩ Thành khôi phục chút hòa nhã, ông ta vẫn cho rằng con gái mình hoàn toàn không có địa vị gì trong lòng Bùi Nguyên Minh, chẳng qua chỉ là đồ chơi.
Nhưng bây giờ ông ta lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Rầm..”
Ngay lúc mấy người nói chuyện, bỗng nhiên cửa phòng bệnh bị người ta đá văng ra.
Sau đó mấy chục người đàn ông mặc đồng phục chen chúc mà vào.
Đi đầu là người đàn ông có thân thể cao lớn, gương mặt anh tuấn, nhìn kiểu gì anh ta cũng có vài ba phần tương tự Phương Trung Nghĩa.
Mà đám nam nữ trẻ tuổi sau lưng anh ta, tuy không nhiều tuổi, nhưng quân hàm đều kinh người.
Bùi Nguyên Minh hơi híp mắt, thản nhiên nói: “Người của quân đội ở thủ đô?”
“Các người ai là Bùi Nguyên Minh?”
Người đàn ông dẫn đầu cởi mũ trên đầu, vẻ mặt khinh thường nhìn xung quanh, sau đó nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh mở miệng nói.
“Ngay vừa rồi đại sứ quán của Đảo Quốc gửi thư tới, cung cấp một đoạn video clip, bên trong là hình ảnh Miyamoto Sakura bị dìm xuống sông, đại sứ quán Đảo Quốc yêu cầu bên thủ đô cho một câu trả lời thỏa đáng!”
“Xét thấy tình thế nghiêm trọng, vụ án phức tạp, chuyện này đi theo trình tự đặc biệt, bên chính phủ không thể nhúng tay, Long Ngục, Long Điện và Long Môn cũng không thể tham dự!”
“Chỉ có quân đội chúng tôi có quyền quyết định chuyện này!”
“Tôi sẽ đưa cậu về quân đội thủ đô!”
“Sau khi thẩm vấn xong, sẽ xử lý theo pháp luật “Bây giờ cậu có thể nói
chuyện, nhưng những lời mà cậu nói sẽ thành bằng chứng trình tòa!”
“Có vấn đề gì không?”
Người đàn ông dẫn đầu chỉ Bùi Nguyên Minh.
“Nếu không có vấn đề gì mà nói, bây giờ cậu lập tức đi theo chúng tôi một chuyến!”
Rất rõ ràng, đây là một trong những kế sau của Phương Trung Nghĩa.
Sau khi biết Long Điện, Long Ngục đều không thể động vào Bùi Nguyên Minh.
Ngay cả Lâm Khang Dụ người đứng đầu thủ đô cũng chống lưng cho Bùi Nguyên Minh.
Phương Trung Nghĩa không có ý nghĩ dừng lại, mà trực tiếp vận dụng lực lượng của quân đội.
Dù sao quân đội luôn không phải chính phủ quản lý, mà trực tiếp phụ trách chính phủ.
Chỉ cần có thể sử dụng người của quân đội, cho dù Bùi Nguyên Minh có thân phận gì, dưới cái nhìn của Phương Trung Nghĩa, đều chết chắc.
Mà người đàn ông dẫn đầu híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, trong lòng cũng tràn ngập ý lạnh.
Tên nhóc này đúng là không biết sống chết, chặt đứt đường tiền tài của anh Phương, phá hủy chuyện tốt của anh Phương, còn dám cướp người phụ nữ của anh Phương nữa, đúng là tự tìm đường chết! Bùi Nguyên Minh xua tay, ngăn cản đám người Uông Vĩ Thành định tiến lên, sau đó anh híp mắt nhìn bảng tên chỗ ngực người đàn ông, thản nhiên nói: “Long Kiến Công?”
“Người của nhà họ Long, một trong mười gia tộc đứng đầu sao?”
Nghe thấy những lời này của Bùi Nguyên Minh, sắc mặt đám người Uông Vĩ Thành lập tức thay đổi.
Nhà họ Long, là gia tộc trong truyền thuyết, bao gồm Long Nhật Minh môn chủ của Long Môn, cũng đến từ nhà họ Long.