“Không phải Bùi Nguyên Minh là một tên ở rể
sao?”
“Tuy cậu ta có thân phận phân hội trưởng của
Long Môn thủ đô, nhưng không phải Long Môn là
của nhà họ Long à?”
“Cậu ta chỉ là một hạ nhân của nhà họ Long,
vậy mà dám kêu gào với Long Kiến Công như
thế?”
“Còn ở trước mặt nhiều người của quân đội
như vậy, trực tiếp nổ súng...”
“Cậu ta, đây là muốn chết sao?”
Yukiko Ishikawa nhìn thấy cảnh tượng này,
trong lòng rung động tới cực hạn.
Cô ta biết rất rõ, sau này người đàn ông này
sẽ trở thành ác mộng của cô ta!
Quá độc ác!
Cho dù luôn xưng người Đảo Quốc tàn nhãn,
cũng khó gặp được nhân vật tương tự.
Trên thực tế, không chỉ những người khác,
ngay cả Long Kiến Công cũng cảm thấy rung
động tới mức kinh hãi.
Anh ta hoàn toàn không thể hiểu được
chuyện này là thế nào.
Mình dùng toàn lực ứng phó, kết quả bị cái tát
của Bùi Nguyên Minh đánh bay?
Sau đó Bùi Nguyên Minh cầm súng của
Đường Thiên Đồ, dễ dàng bắn tay chân của mình?
Sao anh có lá gan như vậy?
Lúc này trong lòng Long Kiến Công tràn ngập
nghỉ ngờ, sau đó không ngừng run lẩy bẩy.
Bùi Nguyên Minh quá can đảm, cũng vượt. đam mỹ hài
qua tưởng tượng.
Anh ta thực sự sợ lúc này tay phải của Bùi
Nguyên Minh cử động một lát, đầu mình sẽ nở
hoa.
Nhưng mà lúc này, tên đã lên dây, không bắn
không được.
Vẻ mặt Long Kiến Công thay đổi một lát xong,
mới hung dữ nói: “Họ Bùi, cậu phải biết rằng, bây
giờ cậu đang làm cái gì?”
“Cho dù là thân phận ở quân đội của tôi, hay
là thân phận người nhà họ Long, cậu đối xử với tôi
như vậy, đều sẽ bị giết chết!”
“Cậu có bản lĩnh, hôm nay cậu trực tiếp giết
chết tôi, nếu không...”
“Pằng
Bùi Nguyên Minh không chút do dự bóp cò.
Long Kiến Công sởn gai ốc, dùng toàn lực
nghiêng đầu đi, viên đạn trì lướt qua gáy anh ta,
để lại một cái hầm trên tường sau lưng anh ta.
Chỉ thiếu chút nữa, anh ta sẽ bị Bùi Nguyên
Minh bắn nát đầu.
Mồ hôi lạnh chảy từ trên trán Long Kiến Công
ra, anh ta run lẩy bẩy, gần như không thể nói được
một câu nên lời.
“Sao thế? Không phải là anh rất trâu bò sao?”
“Không phải là anh không sợ chết sao?”
“Sao còn tránh đi làm gì?”
Bùi Nguyên Minh dùng khẩu súng võ lên mặt
Long Kiến Công, vẻ mặt châm chọc.
Vẻ mặt Long Kiến Công thay đổi, một lát sau
“oe” một tiếng phun ra máu, đã hôn mê.
Bùi Nguyên Minh đứng dậy, ném khẩu súng
trong tay cho Đường Thiên Đồ.
Sau đó anh nhận lấy khăn giấy bắt đầu chà
lau ngón tay.
Vừa xoa, anh vừa lạnh nhạt nhìn Phương Lan
Ngọc, nói:
“Hôm nay tôi không giết các người,
nhưng mà các người mang một câu trở về giúp
tôi:
“Nói với Phương Trung Nghĩa, ẩn nấp thật kỹ
ở Yến Kinh, rửa sạch đầu...”
“Sớm muộn gì tôi cũng sẽ đi lấy”
Nhìn vẻ mặt rét lạnh của Bùi Nguyên Minh,
đám người Phương Lan Ngọc, Hạ Mộc Diệp ngay
cả rắm cũng không dám đánh.
Bọn họ khiêng Long Kiến Công bị phế tay
chân, lúc này chạy vội đi.
Đợi bọn họ rời đi, Bùi Nguyên Minh vội bảo.
bác sĩ tới xử lý vết thương cho đám người Tần Ý
Hàm.
May mà kỹ thuật của các bác sĩ ở bệnh viện
Nhân Ái không tệ, bận rộn mấy tiếng, đã xử lý
xong vết thương của bọn họ.
Cùng với dùng Kim Sang Dược trên người Bùi
Nguyên Minh, chỉ cần không cử động linh tinh,
chưa tới mấy ngày sẽ khép lại.
Mà Đường Thiên Đồ thì không tham dự quá
trình xử lý sau đó, đợi Bùi Nguyên Minh làm xong
mọi việc đi tới vườn hoa ở phía sau bệnh viện, anh
ta mới nhanh chóng đuổi kịp.
Khi tới một cái đình hóng mát, Bùi Nguyên
Minh tùy ý ngồi xuống, Đường Thiên Đồ mới thu
lại dáng vẻ lưu manh, nhanh chóng khép hai chân
lại, hành lễ với Bùi Nguyên Minh, trầm giọng nói:
“Tổng giáo đầu, Đường Thiên Đồ của Đường Đao
Doanh báo cáo!”
- -----------------