Ngay lúc tiệc tối đáp tạ của Long Môn phân hội thủ đô sắp bắt đầu.
Sân bay quốc tế Yến Kinh, mấy chiếc xe Toyota Century đỗ ở cửa đường khách VỊP ở sân bay.
Phương Trung Nghĩa dựa vào một chiếc xe, thản nhiên châm một điếu xì gà, sau đó thở dài một hơi.
Bây giờ một loạt thủ đoạn đối phó Bùi Nguyên Minh, chẳng những không chiếm được bất cứ ưu đãi gì, hơn nữa Long Kiến Công còn bị người ta phế đi, nhất định phải đưa về Yến Kinh chữa trị.
Chuyện này đối với Phương Trung Nghĩa mà nói, không khác gì có người đứng trước mặt mình vả mặt mình.
“Sao thế? Anh Phương đau đầu rồi hả?”
Một bóng người mặc sườn xám ngắn, khí chất uyển chuyển hàm xúc, gương mặt tinh xảo như vẽ đẩy cửa xe đi ra.
Cô ta là loại mỹ nhân cấp yêu nghiệt, bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy cô ta, đều tự cảm thấy xấu hổ.
Kim Uyển Nhi, nhà họ Kim ở Kim Lăng.
Lúc ở Dương Thành, cô ta từng gặp Bùi Nguyên Minh, Trịnh Tuyết Dương một lần.
Nhưng người nào cũng không thể ngờ tới, vậy mà bây giờ cô ta xuất hiện bên cạnh Phương Trung Nghĩa, hơn nữa còn có xu thế ngang vai ngang vế.
Phương Trung Nghĩa híp mắt nhìn tình nhân nhỏ xinh đẹp, cười nói: “Chuyện của Kiến Công, đều tại anh, nhưng mà cậu cả Long của chúng ta có thể thông cảm, tất nhiên là không có vấn đề gì lớn, cũng không cần thiết phải đau đầu”
“Còn Bùi Nguyên Minh, một tên ở rể, vậy mà có thể lăn lộn tới bước này, trái lại khiến tôi hơi kinh ngạc.”
“Bây giờ anh suy nghĩ, sắp tới tiệc tối đáp tạ của Long Môn phân hội thủ đô làm nổi bật cậu ta, rốt cuộc là anh nên tặng lễ vật gì cho cậu ta, mới càng thêm thú vị...”
“Dù sao đối với người trong giới chúng ta mà nói, hiếm khi có một tên rễ cỏ dám đấu lại chúng ta" “Không cho cậu ta chết khó coi một chút, thì có lỗi với sự cố gắng của cậu ta lâu như vậy”
Trong đôi mắt của Phương Trung Nghĩa sớm đã không còn tức giận, càng có nhiều cân nhắc.
Ngay từ lúc đầu, anh ta phẫn nộ Bùi Nguyên Minh dám can đảm đấu lại mình.
Nhưng bây giờ thì khác, anh ta coi Bùi Nguyên Minh như một rào cản nhất định phải giãm lên.
Nếu muốn giẫm lên Bùi Nguyên Minh, tất nhiên là phải sư
tử vồ thỏ, cũng dùng toàn lực.
Nếu không chẳng phải mặt mũi của bốn cậu chủ Yến Kinh sẽ mất sạch sao? Kim Uyển Nhi nghĩ một lát nói: “Em từng thấy tên kia một lần, cũng từng gặp một lần, tên ở rể kia khiến em có ấn tượng không được tốt lắm, rất bình thường, không có gì lạ.”
“Nhưng mà không thể ngờ tới, vậy mà tên này có thể khiến em có chút bất ngờ”
“Đám người Trương Minh Viễn và Lâm Khang Dụ, Đường Thiên Đồ làm chỗ dựa cho anh ta, thực ra chuyện này cũng không có gì, vận may cho phép, cộng thêm anh ta có vợ là người đứng đầu chỉ thứ chín của nhà họ Chân ở thủ đô, làm được tới mức này cũng không tính là quá khó khăn.
“Chuyện khiến em rung động duy nhất chỉ có một, vậy mà anh ta dám can đảm vả mặt người khác, làm Long Kiến Công bị thương”
“Chẳng lẽ anh ta không suy nghĩ tới kết cục sau này sao?”
Phương Trung Nghĩa nhả ra một làn khói, thản nhiên nói: “Anh từng điều tra, tuy Đường Thiên Đồ luôn miệng nói Bùi Nguyên Minh là đại ca của anh ta, nhưng ở trong lý lịch của Bùi Nguyên Minh, không có ghi từng đi tòng quân, hai người vốn không có giao tình gì”. Kiếm Hiệp Hay
“Nhưng mà anh điều tra ra Đường Nhân Đồ Chiến Thần Đường Đao ở Dương Thành, cũng là anh trai của Đường Thiên Đồ, từng có quan hệ thân thiết với Bùi Nguyên Minh”
“Đường Thiên Đồ sẽ ra tay, hẳn là vì liên quan tới Đường Nhân Đồ”
“Nhưng mà đây là quan hệ cá nhân, không có quan hệ gì với Đường Môn: “Nhân vật nhỏ như Bùi Nguyên Minh, còn chưa lọt được vào mắt xanh của Đường Môn, Đường Môn cũng không có khả năng trở thành chỗ dựa vững chắc của cậu ta”
“Hiện giờ có khả năng cậu ta dựa vào, chỉ là chút ân tình mà thôi “Nhưng có lẽ cậu ta không rõ, thứ như ân tình, dùng một lần hai lần thì không sao, dùng nhiều, vậy thì mất hiệu lực rồi..
”