Lý Tú Quyên híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, cười mỉa nói: “Bùi Nguyên Minh, cậu sẽ không nghĩ mình là phân hội trưởng của Long Môn phân hội thủ đô đấy chứ? Còn đưa thiệp mời cho chúng tôi? Cậu xứng sao?”
“Sau đó cậu nói mình là anh thổ hào? Cậu biết cậu Uông tặng Thanh Hạm bao nhiêu tiền không?”
“Bảy mươi tỷ! “Cả đời này cậu cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy, vậy mà dám nói mình là anh thổ hào! “Nghĩ hay quá nhỉ" “Tôi nói cho cậu biết, sau này đừng giả bộ không hiểu chuyện, không phải việc mình làm thì đừng làm ra vẻ!”
“Tuy nhà chúng tôi từng có quan hệ với nhà cậu, nhưng đã sớm bị tên phế vật như cậu làm cho tình cảm mờ nhạt rồi!”
“Tôi nói cho cậu biết, cậu trăm ngàn lần đừng nói mình có quan hệ với nhà họ Triệu chúng tôi, cậu không xứng!”
Triệu Quốc Thái muốn nói lại thôi, sau đó thở dài một hơi.
Có câu Lý Tú Quyên nói không sai, người như Bùi Nguyên Minh, chỉ thích lấy lòng mọi người, vì mặt mũi, có thể nói công lao của người khác thành công lao của mình.
Người như vậy, nếu thực sự để anh dính vào con gái của mình, vậy thì cả đời của con gái bảo bối nhà mình sẽ bị hủy hoại! Triệu Quốc Thái vốn xem trọng Bùi Nguyên Minh, nhưng lúc trước hi vọng nhiều, bây giờ thất vọng nhiều hơn.
“Được rồi, nói lời vô nghĩa tới đây thôi, hôm nay chúng tôi hẹn cậu ra đây, là có vài chuyện muốn nói rõ với cậu”
Lý Tú Quyên cũng không nói lời vô nghĩa, chỉ híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh nói: “Thứ nhất, chuyện lúc trước kéo cậu tới thủ đô, là chúng tôi không đúng, để bày tỏ xin lỗi của nhà họ Triệu chúng tôi, ở đây có ba trăm năm mươi triệu cậu cầm lấy đi, tính là tấm lòng của chúng tôi Sau khi nói xong, Lý Tú Quyên lấy một xấp tiền mặt ở trong túi ra đặt trước mặt Bùi Nguyên Minh.
“Thứ hai, lúc trước chú Triệu cậu và ba mẹ cậu đặt ra hôn ước, gọi là chỉ phúc vi hôn gì đó, tôi phải nói rõ ràng với cậu!”
(Chỉ phúc vi hôn: hôn nhân do cha mẹ hay ông bà trong nhà đặt ra khi chưa sinh hoặc mới sinh ra.) “Đó chính là lời nói say rượu của ông ấy năm đó, hi vọng cậu đừng coi là thật, cũng đừng để ở
trong lòng!”
Nghe những lời này của Lý Tú Quyên, Uông Khải Trạch cũng cười mỉa một tiếng, thản nhiên nói: “Nói một cách đơn giản, dì Lý hi vọng sau này cậu đừng quấn lấy Thanh Hạm nữa”
“Bởi vì con cóc sao có thể ăn thịt thiên nga?”
“Chim trĩ có thể xứng đôi với Phượng Hoàng được sao?”
Bùi Nguyên Minh tràn ngập hứng thú nhìn Lý Tú Quyên, lại nhìn Uông Khải Trạch một lát, cuối cùng tầm mắt nhìn về phía Triệu Quốc Thái, thản nhiên nói: “Chú Triệu, cháu chưa từng có hi vọng xa vời có quan hệ tình cảm gì vượt qua tình nghĩa anh em với Thanh Hạm, cháu vẫn luôn coi cô ấy như em gái nhà bên mà đối đãi”
“Còn cái gọi là hôn ước giữa hai nhà chúng ta, theo cháu, càng như chứng minh giao tình giữa hai nhà chúng ta.”
“Chú chắc chắn, muốn hoàn toàn phủ nhận loại quan hệ này chứ?”
“Cháu chỉ nghe lời chú, những người khác nói đều vô dụng!”
Triệu Quốc Thái thở dài một hơi, cuối cùng nhìn thẳng vào Bùi Nguyên Minh một cái, nói: “Bùi Nguyên Minh, không phải chú Triệu nói chuyện không tính toán gì hết, mà chú thấy hành động của cháu, là một người ở rể, ăn cơm nhão, tham vọng quá cao, thích khoác lác...”
“Chú lần lượt tha thứ cho cháu, cháu lại lần lượt phóng túng mình...”
“Bây giờ chú đã hoàn toàn thất vọng đối với cháu, cho nên, mong cháu tha cho Thanh Hạm đi: Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi, nhớ tới Triệu Quốc Thái đối xử rất tốt với mình, anh vẫn không nhịn được nói: “Chú Triệu, chú chắc chắn chứ? Làm như vậy chú sẽ không hối hận?”
Triệu Quốc Thái thở dài một hơi, sau đó ông †a quay đầu đi.
Lý Tú Quyên thì cười khẩy một tiếng: “Hối hận sao?”
“Vì sao chúng tôi phải hối hận?”
“Có gì mà hối hận?”
“Một tên ở rể ăn cơm nhão như cậu, có tư cách gì khiến chúng tôi hối hận?”
- -----------------