Lục Khả Nhiên chật vật tới cực hạn.
Cô ta hùng hổ kêu gào với Bùi Nguyên Minh, còn muốn Bùi Nguyễn Minh tự mình phế bỏ chân tay, trở về với cô ta cho câu trả lời thỏa đáng.
Kết quả ngay cả góc áo của Bùi Nguyễn Minh cô ta cũng không sờ tới, đã bị Bùi Nguyên Minh giẫm răng rơi đầy đất.
Có thể nói, không chỉ cô ta không có biện pháp tin tưởng cảnh tượng trước mắt, ngay cả Lục Minh Phúc đều cảm thấy vô cùng khó tin, vẻ mặt kinh ngạc.
Tuy thực lực của Lục Khả Nhiên không bằng Lục Minh Phúc, nhưng cũng là đại cao thủ.
Nhưng khi đối mặt với Bùi Nguyên Minh, vậy mà yếu ớt như thế? “Cậu là cao thủ hàng đỉnh phong trong cấp bậc Binh Vương sao?” Lúc này, cuối cùng Lục Minh Phúc không kìm nén được nữa, tự mình tiến lên, vẻ mặt âm trầm nhìn Bùi Nguyễn Minh. Dựa theo tài liệu anh ta đạt được từ chỗ Phương Trung Nghĩa, tuy Bùi Nguyên Minh cường thế, nhưng thân thủ không tốt lắm,
Nếu không, anh ta sẽ không tùy tiện nhận chuyện này. Nhưng không thể ngờ tới, vậy mà Bùi Nguyên Minh cường thế tới mức này?
Vậy mà anh là cao thủ đỉnh phong trong cấp bậc Binh Vương?
Mấy đệ tử của chấp pháp đường đi theo gần như không thể tin được vào lỗ tại mình.
Trẻ tuổi như vậy đã là cao thủ đỉnh phong trong cấp bậc Binh Vương, cách cấp Chiến Thần một bước xa? Đây là thiên phú khủng bố và đáng sợ cỡ nào?
Đặc biệt là Lục Khả Nhiên, cô ta gần như cho rằng mình nghe nhầm, nhưng nếu Lục Minh Phúc đã nói như vậy, vậy thì chuyện này không sai được.
Chẳng trách đối phương tùy ý ra tay có thể đánh bay mình, thực lực như vậy thực đáng sợ.
Lục Khả Nhiên tâm cao khí ngạo cảm thấy vô cùng chua xót.
Vốn cho rằng mình có thể giết chết Bùi Nguyên Minh, không thể ngờ tới ở trong mắt đối phương, mình là tôm tép nhãi nhép mà thôi.
Bùi Nguyễn Minh thản nhiên nói: “Cấp bậc Binh Vương? Ồ...
Cái gọi là Binh Vương, cái gọi là Chiến Thần, đều là Bùi Nguyễn Minh dạy dỗ mà thôi.
Cho nên đối với đánh giá của Lục Minh Phúc, anh chẳng muốn đáp lại. “Xem ra chúng tôi xem thường cậu, chẳng trách anh Long và cô Phương đều chịu thiệt chỗ cậu, nhưng mà như vậy thì sao?”
Lục Minh Phúc hít
sâu một hơi, khinh thường trong mắt biến thành nhìn chằm chằm: “Quản cậu có phải Binh Vương đỉnh phong hay không, nhưng gặp Lục Minh Phúc tôi, cậu sẽ chết chắc!” “Bởi vì trước đó không lâu, tôi đã bước vào cấp Chiến Thần, ha ha ha ha!”
Bùi Nguyễn Minh từ chối cho ý kiến nói: “Cấp Chiến Thần thì rất trâu bò sao?” “Còn nữa, anh là người của Phương Trung Nghĩa đúng không?” “Trước khi anh ta hạ lệnh cho anh ra tay, chẳng lẽ không nói với anh, ở trong mắt tôi, Chiến Thần cũng không khá lắm sao?” Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Vẻ mặt Lục Minh Phúc khinh thường nói: “Bùi Nguyên Minh, cậu quá coi trọng mình rồi, đối phó với loại người như cậu, còn cần anh Phương hạ lệnh sao?” “Tôi nói cho cậu biết, hôm nay tôi tới chính là vì chuyện cậu giả mạo phân hội trưởng của Long Môn phân hội thủ đô, không vì chuyện gì khác!” “Cậu đã phản kháng chấp pháp đường chúng tôi, như vậy tôi có thể trực tiếp chấp hành pháp luật, chặt đầu cậu xuống!”
Sau khi nói xong, chỉ thấy Lục Minh Phúc lấy ra một cái gậy trúc màu xanh lục, vẻ mặt lạnh lẽo.
Gậy trúc chia làm chín khúc, mỗi khúc đều có màu xanh ngọc, nhìn vô cùng tinh xảo, còn tỏa ra dòng khí mát lạnh.
Lục Khả Nhiên nói theo bản năng: “Đả Cẩu Bổng của chấp pháp đường!” “Đại sư huynh, vậy mà anh lấy cả Đả Cẩu Bổng ra!” Đả Cẩu Bổng của chấp pháp đường, nghe nói được làm từ thiên thạch từ bên ngoài bầu trời.
Hơn nữa ban đầu nó là binh khí tùy thân của môn chủ sơ đại của Long Môn, không biết trấn áp bao nhiêu địch thủ.
Cho nên lúc thôi động, Đả Cẩu Bổng tự mang uy áp, thậm chí có thể ảnh hưởng tới tinh khí thần của đối thủ.
Thứ này, là pháp bảo trấn đường của Chấp Pháp Đường, không thể ngờ tới Lục Minh Phúc mang ra rồi.