Bùi Nguyên Minh hơi híp mắt, một lát sau thản nhiên nói: “Nếu cô Phương biết phong cách làm việc của Hòa Trạch Bình này, còn đồng ý tối nay gặp mặt anh ta, cô không sợ chịu thiệt à?”
Phương Diệu Nga cười nói: “Không phải là còn có anh sao?”
“Huống chi cho dù tôi không muốn thừa nhận, nhưng trên người tôi vẫn còn vòng sáng nhà họ Phương ở Yến Kinh”
“Việc buôn bán, có lẽ Hòa Trạch Bình dám lừa tôi.”
“Nhưng chuyện khác, anh ta chưa chắc dám làm”
Bùi Nguyên Minh chỉ cười, không nói gì nữa, mà kiên định với ý nghĩ tối nay nhất định phải đi.
Từ trên người cậu ba nhà họ Hòa này, nói không chừng có thể nghe được tin tức gì đó.
Thời gian ăn cơm tối nhanh chóng đã đến, Bùi Nguyễn Minh đi theo Phương Diệu Nga tiến vào trong xe, chạy vào dòng xe cộ chen chúc.
“Tổng giám đốc Phương, cậu ba Hòa đợi đã lâu, sao cô còn chưa tới?"
Ở cửa trang viên tư nhân cách mười kilomet, một người đàn ông đeo kính gọng vàng, nhìn phong lựu phóng khoáng đang thúc giục Phương Diệu Nga.
“Diệu Nga, tôi là nể mặt quan hệ đàn anh đàn em, mới ra mặt bảo đảm thay cô, bảo đảm với cậu ba Hòa cô là người biết tiến biết lùi!”
“Cho nên cô trăm ngàn lần đừng khiến tôi thất vọng!”
“Nói bây giờ tới, sao cô còn chưa xuất hiện ở cửa trước?
“Dù sao tính cách của cậu ba luôn vội vàng xao động, hơn nữa ghét nhất bị người ta cho leo cây!”
“Nếu cô khiến anh ấy mất hứng, không vui, đến lúc đó không chỉ đảm nhân viên của công ty cô gặp xui xẻo, có lẽ ngay cả cô cũng không thể rời khỏi Las Vegas!”
“Las Vegas, dù sao cũng là địa bàn của nhà họ Hòa, ở khu vực này có và tôi đều phải cúi đầu ứng xử, hiểu không?”
Dặn đi dặn lại xong, Quách Anh Hùng mới thở phào một hơi.
Lúc này anh ta nở nụ cười lấy lòng, nói: "Cậu chủ ba, anh yên tâm đi, cô Phương sẽ lập tức tới ngay”
“Tối nay cô ấy rất có thành ý, tôi tin anh nhất định sẽ hài lòng.”
Ở phía sau Quách Anh Hùng không xa, có mười mấy nam nữ ăn mặc xa hoa.
Trừ mấy người này ra xung quanh đại sảnh còn có tảm vệ sĩ quốc tịch
nước ngoài mặc đồ đen, cả đám đều cao to vạm vỡ, lực sát thương vô cùng đáng sợ.
Mà trong những người này, có một người đàn ông để tóc dài, gương mặt trắng xanh gần như sắp hư thoát dựa vào ghế sô pha của nước Ý, vẻ mặt đăm chiêu.
“Người phụ nữ này, không tệ”.
Trong tay Hòa Trạch Bình có mấy ảnh chụp, trên mặt đều là biểu cảm thưởng thức.
“Cố cả của gia tộc đứng đầu, quả nhiên không phải người phụ nữ bình thường có thể đánh đồng!”
“Tự sắc này, khí chất này, đều thuộc loại cao nhất, rất có hương vị!"
“Tôi thích, rất không tệ”.
Hòa Trạch Bình vừa nói, vừa cầm mấy thẻ jeton ở bên cạnh mình ném xuống đất, thản nhiên nói: “Quách Anh Hùng, anh làm không tệ, đây là tiền thưởng của anh.”
“Sau khi xong chuyện, tôi còn thưởng tiếp!”
Quách Anh Hùng ưỡn ngực nghiệm mặt nhặt đồng jeton mấy chục tỷ lên, sau đó cúi đầu khom lưng nói: “Cậu chủ ba cứ việc yên tâm, Las Vegas này là nơi nào? Còn có người phụ nữ ngài không làm gì được, có chuyện mà ngài không làm được sao?”
“Ở nơi này, là rồng cũng phải cuộn lại, là hổ cũng phải nằm sấp cho ngài!”
“Las Vegas, do ngài làm vương!”
Hòa Trạch Bình cười ha ha, nếu mỗi người ở Las Vegas đều biết ấm lạnh, biết tiến lùi như Quách Anh Hùng, anh ta đã tiết kiệm được sức lực và võ mồm rất nhiều.
“Rầm..”
Ngay sau đó, cửa phòng VIP đột nhiên bị người ta đá văng ra, âm thanh rất to, trực tiếp trần trụ toàn
trường.
Mấy vệ sĩ quốc tịch nước ngoài đều lộ vẻ mặt nghiêm trọng muốn tiến lên, nhìn xem là tên nào không có mắt, nhưng kết quả một bóng người lập tức xuất hiện ở lối vào.