Bùi Nguyên Minh tiến lên một bước, chắn trước mặt Phương Diệu Nga, sau đó híp mắt nhìn người đàn ông lòe loẹt này một cái, mỉm cười nói: “Anh có thể thử xem.”
“Sáng hôm nay tôi phế đi mấy chục người, tối nay tôi có thể lại phế thêm mấy người nữa”
“Ồ, xem ra sáng nay người động vào thuộc hạ của cậu chủ ba, chính là tên không biết trời cao đất rộng anh?”
Người thanh niên lòe loẹt đánh giá Bùi Nguyên Minh từ trên xuống dưới.
“Thân thủ không tệ mà thôi! Nhưng mà không ai nói cho anh, ở Las Vegas này, là rồng cũng phải cuộn lại, là hổ cũng phải nằm sấp sao?"
“Dảm động vào người của cậu ba nhà họ Hòa, có phải chán sống rồi không?”
“Vốn đang định tìm tên không có mắt là anh để giết chết, nhưng bây giờ nếu anh tự mình tới đây, như vậy vừa lúc!”
“Người đâu, đánh gãy tay chân của anh ta, ném vào vùng biển quốc tế cho cá ăn!”
Trong ánh mắt vui sướng châm chọc khi người khác gặp họa của Quách Anh Hùng và đám tân khách, chỉ thấy bốn vệ sĩ quốc tịch nước ngoài lúc này đều xoay cổ tay đi tới, trong đôi mắt tràn ngập vẻ
tàn nhẫn.
Theo bọn họ, Bùi Nguyên Minh cánh tay cẳng chân nhỏ, mỗi người một cái tát có thể đánh nằm sấp.
Còn sáng nay vì sao Bùi Nguyên Minh có thể đánh được đảm lưu manh kia, bọn họ không có nghĩ
nhiều.
Mà tên lòe loẹt kia, lúc này cũng lấy một cây gậy đánh gôn ở bên cạnh, vẻ mặt tràn ngập châm chọc.
Mấy người phụ nữ giống như thiên kim danh viện đều ôm người đàn ông ở bên cạnh, nhìn Phương Diệu Nga với biểu cảm tràn ngập trêu tức.
Tìm đàn ông thì nhất định phải tìm loại có địa vị, có bản lĩnh như bên cạnh mình.
Tìm một tên nhìn kiểu gì cũng không khác “trai bao”, tìm tới làm gì?
Phương Diệu Nga nhìn thấy cảnh này, đôi mắt không nhịn được phát lạnh, tối nay cô ta là tới giảng đạo lý, không phải tới ra tay, lập tức lạnh giọng nói: “Hòa Trạch Bình, anh đừng có mà quá đáng!”
“Cô Phương, tôi vốn tưởng rằng, tối nay cô sẽ mang theo thành ý tới gặp tôi”
“Không thể ngờ tới, cô lại mang theo tâm tư tới vẻ mặt tôi.”
Hòa Trạch Bình uống rượu vang trong ly, tràn ngập hứng thú mở miệng: “Cô phải biết rằng ở khu vực như Las Vegas này, tôi chính là trời, tôi chính là đất, tôi chính là pháp
luật!”
“Chưa từng có người nào có thể vả mặt tôi”
“Hơn nữa hành động của cô, cũng khiến tôi vô cùng mất hứng”
“Đương nhiên, dù sao cô Phương cũng là cô cả nhà họ Phương ở Yến Kinh, xinh đẹp có khí chất, tôi thực sự thưởng thức cô, cho nên tôi quyết định nể mặt nhà họ Phương ở Yến Kinh, cho cô một cơ hội”
“Tự mình tới đây, ngoan ngoãn hầu hạ tôi, tôi sẽ không làm khó dễ con chó kia của cô!”
Khi nói chuyện, Hòa Trạch Bình vỗ mông người phụ nữ ở bên cạnh mình.
Người phụ nữ cười duyên một tiếng, lùi về sau một chút, nhường ra một chỗ ngồi.
“Ngồi xuống, tối nay khiến tôi hài lòng vui vẻ”
“Ngày mai, khoản tiền hàng kia của cô có thể vào sổ sách, nhân viên của cô cũng có thể bình yên về nước.”
“Nếu không ngoan ngoãn làm vậy, cô đợi nhặt xác thay bọn họ đi.”
Hòa Trạch Bình chậm rãi mở miệng, giống như muốn làm chuyện gì cũng là lẽ đương nhiên.
Sau đó tầm mắt anh ta nhìn về phía Bùi Nguyên Minh, cười nói: “Còn tên này, tôi sẽ bóp nát từng cái xương của anh ta, sau đó tìm một bình hoa to cỡ một người, ném anh ta vào bên trong, để anh ta kêu rên bảy ngày bảy đếm xong, tôi lại ném anh ta vào trong vùng biển quốc tế cho cá ăn!”
“Đừng nghi ngờ lời tôi nói, bởi vì lời tôi nói, chính là đạo lý ở Las Vegas này!”
“Chuyện tôi muốn làm, ở Las Vegas này không có ai có thể ngăn cản!”
“Bởi vì tôi là người của nhà họ Hòa, cậu ba nhà họ Hòa.”
Hòa Trạch Bình lạnh nhạt nói, nói ra những lời bùng nổ trời đất.
Ở trong mắt anh ta, mình chính là pháp luật duy nhất ở đây.
Còn Bùi Nguyên Minh từng ra tay đánh thuộc hạ của mình, ở trong mắt anh ta giống như người chết.