Dựa theo thân phận của Hòa Trạch Bình mà nói, ở nơi như Las Vegas này, anh ta làm việc luôn. không cần kiêng kị gì, làm sao anh ta cũng không nghĩ đến chính mình lại bị Bùi Nguyên Minh túm như thế.
Chẳng qua Hòa Trạch Bình cũng không có khả năng cứ thế mà cúi đầu, anh ta chỉ lạnh lùng nói.
“Ranh con, mày to gan thật đó!”
“Ở một nơi như Las Vegas này, chẳng những mày dám đánh bị thương người của tạo, lại còn dám bắt giữ tạo!
“Nếu mày giỏi thì báo danh tính ra đây!”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên đáp: “Bùi Nguyên Minh!”
“Bùi Nguyên Minh?”
Trên mặt Hòa Trạch Bình thoáng qua bối rối, hiển nhiên đây là lần đầu tiên anh ta nghe được cái tên này, không biết từ đầu chui ra một nhân vật trâu bò như thế.
Chẳng qua việc này cũng không ảnh hưởng đến chuyện anh ta ghi nhớ ba chữ Bùi Nguyên Minh này vào trong lòng, anh ta oản độc nói.
“Được lắm, tạo nhớ kỹ rồi!”
“Tốt nhất mày đừng để cho tao tra ra được rốt cuộc mày là ai, nếu không.”
“Bốp”
Bùi Nguyên Minh tiện tay cầm lấy một chai rượu, lại một lần nữa đập vào đầu Hòa Trạch Bình.
“Uy hiếp tôi?”
“Thử mà tôi ghét nhất chính là có người uy hiếp tôi, anh thử uy hiếp thêm lần nữa xem nào?”
“Mày..”
Lúc này dáng vẻ của Hòa Trạch Bình đầu rơi máu chảy, vẻ mặt anh ta dữ tợn, lúc này đây, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói.
“Mày yên tâm đi, tạo nhất định sẽ tra rõ ràng xem rốt cuộc mày là ai!”
“Không cần tra xét, để tôi đến nói cho anh biết anh ấy là ai?
Đúng vào lúc này, ở chỗ cửa có tiếng bước chân nặng nề truyền đến, ngay sau đó một giọng nói lời hững vang lên.
“Anh ấy là khách quý của nhà họ Thôi, là đại ca của Thổi Văn Triết tôi, Hòa Trạch Bình anh tốt nhất nên khắc sâu trong lòng”
Theo giọng nói này vang lên, lập tức nhìn thấy hơn chục người khi thể nghiêm nghị đi đến.
Đi đầu là một người đàn ông trẻ tuổi, nhiều nhất cũng chỉ hơn hai mươi tuổi mà thôi, thế nhưng trên mặt lại mang theo một loại khí thế hào hùng.
Mà sự xuất hiện của anh ta trực tiếp khiến cho trong chớp mắt, sắc mặt của Hòa Trạch Bình trở nên vô cùng khó coi.
Những thiên kim danh viện đó từng người đều trợn mắt há mồm, có chút không biết phải làm sao.
Ngay cả chính bản thân Phương Diệu Nga cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, không nghĩ đến người nhà họ Thôi cũng sẽ xuất hiện ở đây.
Nhà họ Thôi cũng không phải là gia tộc đỉnh cấp, nhưng ba của Thôi Văn Triết lại là người đứng đầu Las Vegas.
Cho dù ở Las Vegas này nhà họ Hòa có trâu bò đến mấy, làm việc không chút kiêng nể gì cũng phải nể mặt nhà họ Thôi ba phần.
Lúc này đây, vẻ mặt Thôi Văn Triết nghiêm túc đi đến trước mặt Bùi Nguyên Minh, vô cùng cung kính nói.
“Tổng giám đốc Bùi, Văn Triết đến
muộn, mong anh lượng thứ.”
Nhìn thấy thái độ vẫn luôn cung kính của Thôi Văn Triết, Quách Anh Hùng thiếu chút nữa đã khiếp sợ kêu lên.
Cho dù như thế nào anh ta cũng không nghĩ đến một con người nhìn qua có vẻ bình thường như Bùi Nguyễn Minh thể mà có liên quan đến nhà họ Thôi.
Hơn nữa cậu cả nhà họ Thôi thế mà còn cung kính với Bùi Nguyên Minh như vậy.
Phải biết rằng bên trong Las Vegas này, Thôi Văn Triết chính là một nhân vật lớn mà ai ai cũng biết.
Năm đó anh ta cũng giống như Hòa Trạch Bình là một cậu ấm nhà giàu quần là do lượt chính cống.
Sau đó Thôi Văn Triết bị ba anh ta dựa vào quan hệ đưa đến Đường Dao Doanh để tòng quân, sau ba năm ở ngoài sa trường trở về, Las Vegas ít đi một cậu ẩm quần là áo lượt, nhiều thêm một binh vương.
Có thể nói hiện tại ở trong thế hệ trẻ tuổi ở Las Vegas, Thôi Văn Triết tuyệt đối là nhân vật nằm trong top mười.
Nhìn thấy Thôi Văn Triết, Bùi Nguyên Minh khẽ cười một tiếng.
“Văn Triết cậu có lòng rồi, hơn nữa còn đến rất đúng lúc”
“Dù sao tôi cũng chỉ mới chơi đến thời điểm quan trọng, tiếp theo mới chính là trò vui”
Trong lúc nói chuyện, Bùi Nguyên Minh vẫn túm lấy Hòa Trạch Bình, không có ý định buông ra.
Lúc này Hòa Trạch Bình cũng đã kịp thời phản ứng, lúc đầu anh ta có chút ngạc nhiên, bây giờ biển thành lạnh nhạt, lạnh lùng.
“Tao còn tưởng rằng là ai cho mày gan hùm mật gấu như thế, dám cùng nhà họ Hòa chúng tao đối nghịch ở cái đất Las Vegas này.”
“Thì ra là khách quý của nhà họ Thôi, chẳng trách lại mạnh miệng như thế, ngay cả tạo mà mày cũng dám động vào, giỏi lắm, giỏi lắm!”
Vẻ mặt Hòa Trạch Bình tràn đầy châm chọc, nếu như Bùi Nguyên Minh là người nhà họ Thôi, có lẽ anh ta còn kiêng kị ba phần.
Nhưng Bùi Nguyên Minh chẳng qua chỉ là khách quý của nhà họ Thôi mà thôi, vậy thì chuyện này có chút thú vị rồi.
Hòa Trạch Bình không tin nhà họ Thôi chịu vì một người ngoài mà dám chơi liền với nhà họ Hòa.