“Phụt"
Bùi Nguyễn Minh chỉ tùy ý cong ngón tay búng ra mà thôi, nhưng Hiroshi Yasuda lại cảm thấy quyền phong của mình chấn động.
Khí thế khủng bố lan tràn trên người anh ta lập tức dừng lại, trên quyền phong còn truyền tới cảm giác đau nhói vô hạn.
Xương ngón tay bị gãy?
Một loại cảm giác không thể ngờ tới xuất hiện trong lòng, khiến sắc mặt Hiroshi Yasuda cảm thấy khó coi tới cực hạn.
Anh ta phát hiện, người Đại Hạ trước mặt mạnh vượt xa tưởng tượng của anh ta, thậm chí có thể đánh đồng được với mấy vị phong thánh của Đảo Quốc! “Rút!”
Ý niệm này vừa xuất hiện trong lòng Hiroshi Yasuda, anh ta lùi về phía sau theo bản năng, muốn kéo giãn khoảng cách rồi nói sau.
Mà lúc này tốc độ của anh ta rất nhanh, có thể nói là dùng hết sức lực của mình ra rồi.
Nhưng tốc độ của anh ta nhanh, tốc độ của Bùi Nguyễn Minh lại càng nhanh hơn.
Chỉ thấy Bùi Nguyên Minh bước ra nửa bước, sau đó tùy ý vung một cái tát. “Bốp...
Thân thể Hiroshi Yasuda trực tiếp bay ngược ra, đập mạnh lên trên bàn trà ở phía sau.
Một tiếng vang thật lớn truyền ra, toàn thân Hiroshi Yasuda đều bị thủy tinh vỡ nát làm bị thương, anh ta thất tha thất thểu đứng dậy, miệng mũi có máu tươi tràn ra.
Mạnh!
Mạnh tới mức khó có thể tưởng tượng.
Lúc này cuối cùng Hiroshi Yasuda cũng ý thức được, Bùi Nguyên Minh nhìn có vẻ bình thường, nhưng không phải người anh ta có thể đối đầu lại được!
Thậm chí ở trước mặt anh, mình còn không có tư cách ra tay.
Chỉ tiếc khi Hiroshi Yasuda biết đã quá muộn.
Vẻ mặt Bùi Nguyễn Minh lạnh nhạt bước nửa bước một lần nữa, chỉ trong nháy mắt vẫn tát ra một cái.
Nhưng bây giờ, động tác của anh lại khiến sắc mặt đám người Thập Tam Muội của Hồng Hưng thay đổi, lùi về phía sau theo bản năng.
Trong lòng Hiroshi Yasuda lại càng kinh hãi, bởi vì anh ta loáng thoáng nhận ra được, trong một cái tát này của Bùi Nguyên Minh ẩn chứa biến hóa vô tận, cho dù mình có giãy dụa thế nào, cái tát này vẫn sẽ rơi vào má phải của anh ta, thậm chí còn có thể tát chết.
Mà biện pháp duy nhất, chính là quỳ xuống mới có thể tránh được.
Loại cảm giác khuất phục này xuất hiện trong lòng Hiroshi Yasuda, nhưng vấn đề là, lúc này anh ta đã không còn lựa chọn nào khác, bởi vì anh ta
không muốn chết.
Lúc này, Hiroshi Yasuda chỉ có thể cong hai chân, sau đó “rầm” một tiếng quỳ trên mặt đất, tránh đi một cái tát đang hạ xuống này của Bùi Nguyên Minh. Một tiếng trầm đục vang lên, mọi người đều trợn mắt hả miệng nhìn.
Mấy người phụ nữ xinh đẹp vốn muốn xem chuyện cười của Bùi Nguyễn Minh, lúc này cả đám đều lộ vẻ mặt kỳ lạ tới cực hạn.
Bọn họ giống như bị người ta bóp chặt lấy cổ, muốn kêu nhưng không kêu được, biểu cảm trên mặt hoàn toàn ngưng kết, vô cùng khó chịu.
Mí mắt của Thập Tam Muội Hồng Hưng giật điên cuồng, cảnh tượng trước mắt khó mà tưởng tượng nổi, khiến cô ta cảm thấy Bùi Nguyên Minh rất không đơn giản.
Hòa Trạch Bình cũng hít vào một hơi khí lạnh, không thể ngờ tới cao thủ của Đảo Quốc mình vô cùng nể trọng, chỉ đấu ba chiêu đã thua.
Bị thua còn chưa tính, vậy mà còn trực tiếp quỳ xuống? Lúc này, Hòa Trạch Bình ước gì có thể đạp chết tên phế vật này.
Mà Bùi Nguyên Minh thì tràn ngập hứng thú liếc mắt nhìn Hiroshi Yasuda đang quỳ xuống một cái, không thể không thừa nhận, người Đảo Quốc này có chút thú vị.
Nói quỳ là quỳ, không có một chút do dự nào. Chỉ có thể nói, người này đúng là nhân tài “Cậu ba Hòa, người của anh giống hệt như lần trước, không tốt lắm!”
Bùi Nguyễn Minh dời tầm mắt, nhìn về phía Hòa Trạch Bình lúc này có vẻ mặt khó coi.
Những lời này khiến Hiroshi Yasuda xấu hổ và giận dữ muốn chết, anh ta muốn đứng dậy, nhưng phát hiện lúc này toàn thân mình như nhũn ra, vừa mới đứng dậy một nửa, đã trực tiếp quỳ trên đất, mà bây giờ càng quá đáng hơn, trực tiếp khẩu đầu với Bùi Nguyễn Minh. “Ai da, đây là dập đầu nhận sai sao?”
Bùi Nguyễn Minh chậc chậc, tầm mắt nhìn về phía Hòa Trạch Bình. “Cậu ba Hòa, hay là anh cũng tới quỳ một cái, tối nay chuyện này sẽ dừng ở đây?”