Rất nhanh, bác sĩ tốt nhất hai người đã sớm chuẩn bị xông tới, sau khi cấp cứu cho Thanh Linh xong, lập tức nâng bà ta lên cảng.
Vẻ mặt Trịnh Tuyết Dương đau khổ nhìn Bùi Nguyễn Minh, muốn nói gì đó, nhưng phát hiện mình không mở miệng được. Mấy ngày nay cố gắng những lo lắng cho mẹ mình, còn lo lắng chuyện khu giải trí, chuyện chi thứ chín. Nhưng không thể ngờ tới, lúc gặp lại mẹ mình, vậy mà thấy được cảnh tượng này. Đây là chuyện cô không thể chịu được. Bùi Nguyễn Minh hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Tuyết Dương, em hãy nghe anh nói”. “Anh làm như vậy là vị cứu mẹ, cho dù thế nào bà ấy đều là mẹ vợ anh.” “Tình hình vừa rồi.”
Bùi Nguyễn Minh còn chưa nói xong, Quách Tuấn Anh mỉm cười tiến lên một bước, thản nhiên nói: "Thể tử Minh, anh đúng là không biết xấu hổ!"
“Di Thanh vì anh mà bị bắt cóc, anh không tích cực giải cứu thì thôi.” “Vậy mà lúc cứu người, còn có chủ ý giết chết dì ấy!”
“Nếu không phải chúng tôi tới đúng lúc, có phải dì Thanh đã chết trong tay anh, sau đó bị anh vu oan cho người khác đúng không?”
“Bùi Nguyên Minh, tôi thực sự quá thất vọng về anh!” “Không thể ngờ tới vậy mà anh là người như vậy! Vì lợi ích của mình, cho dù người nào cũng có thể giết!”. “Anh làm như vậy, không thấy có lỗi với vợ anh sao?" "Bop!" Đáp lại Quách Tuấn Anh là một cái tát, Bùi Nguyên Minh tát anh ta bay về sau, sau đó lạnh lùng nói: "Ầm ĩ!" Quách Tuấn Anh rơi xuống đất, tay phải ôm gương mặt sưng đỏ, trên mặt xuất hiện nụ cười. “Anh Quách!” Mười mấy thuộc hạ ở bên cạnh anh ta muốn tiến lên, nhưng bị Quách Tuấn Anh vẫy tay ngắn lại. Anh ta chỉ híp mắt nhìn về phía trước, giống như chuẩn bị thưởng thức vở tuồng gì đó. | Bùi Nguyên Minh không để ý tới Quách Tuấn Anh bay ngược về sau, mà đi tới trước mặt Trịnh Tuyết Dương ngồi xổm xuống, nói khẽ: “Tuyết Dương, em thực sự nghĩ rằng
anh muốn giết mẹ em sao?”
“Chẳng lẽ không đúng à?”. Vẻ mặt Trịnh Tuyết Dương buồn bã. “Em biết bà ấy nhục nhã anh nhiều lần, thậm chí đến thủ đô xong, bà ấy vẫn luôn tìm cách khiến anh ly hôn với em!” “Nhưng cho dù như vậy, bà ấy vẫn là mẹ em!”. “Anh có thể chán ghét bà ấy, hận bà ấy, nhưng anh không thể giết bà ấy được!" “Bởi vì mọi chuyện bà ấy làm, đều là vị “tốt” cho em, bà ấy tội không đáng chết, anh hiểu không?” Đổi lại là lúc khác, Trịnh Tuyết Dương sẽ không tin tưởng người ngoài. Những hình ảnh vừa rồi Bùi Nguyên Minh dùng dao đâm vào rành rành ngay trước mắt, không ngừng lắc lư trước mặt cô. Sự thực còn đó, tận mắt nhìn thấy khiến cô tin tưởng Bùi Nguyễn Minh thế nào? Bùi Nguyễn Minh thở dài một hơi, nói: “Tuyết Dương, làm vợ chồng lâu như vậy, em vẫn không tin tưởng anh" Vẻ mặt Trịnh Tuyết Dương đau khổ, căn bản không biết nên nói gì cho phải. “Khốn nạn, thằng khốn!”.
Lúc này Thanh Linh ở trên càng giống như cảm nhận được mình sẽ không chết, mình còn có thể cứu, oán hận của bà ta lại dâng lên.
*Cậu nói cho Tuyết Dương, có phải cậu từng nói chỉ cần tôi chết, nhà họ Trịnh sẽ không còn ai cản trở cậu nữa hay không?” Bùi Nguyên Minh nói: “Anh từng nói, nhưng mà vì mê hoặc đối thủ, nếu không.”
“Nếu không, nếu không? Có gì nếu không nhiều như vậy! Tuyết Dương, cậu ta muốn mẹ chết đấy!" Thanh Linh phát tiết lửa giận của mình.
“Báo cảnh sát, nhất định phải báo cảnh sát, bắt cậu ta lại!”
Bùi Nguyễn Minh không để ý tới Thanh Linh, mà thở dài một hơi, tiếp tục nói: "Tuyết Dương, tin tưởng anh, nếu anh muốn giết Thanh Linh, bây giờ bà ấy đã không thể còn sống, cũng không có thời gian tố cáo anh."