Rất rõ ràng, Hòa Ngọc Lân có Trần Thái Tùng thái tử của Hồng Hưng làm chỗ dựa vững chắc, ngay cả Thôi Văn Triết đều không để vào mắt nữa.
Thôi Văn Triết bị tát một cái, sắc mặt thay đổi mấy lần, nhưng mà anh ta biết rõ thân phận của Trần Thái Tùng, lúc này không đánh trả, mà trầm giọng nói: “Thái tử Trần, hôm nay nơi này được chúng tôi bao hết, vẫn mong thái tử Trần nể mặt ba tôi, cho tôi ba phần mặt mũi!”
Nhìn thấy thái độ của Thôi Văn Triết, mấy người hầu của anh ta đều im lặng đứng tại chỗ, không tiến lên. “Thôi Văn Triết, anh nghe không hiểu lời tôi nói sao?” “Cút đi!” “Lập tức cút!”
Sau khi nói xong, Hòa Ngọc Lân chuẩn bị vung tay cho Thôi Văn Triết một cái tát.
Sắc mặt Thôi Văn Triết thay đổi, liên tục lùi về sau, trong đôi mắt anh ta xuất hiện lửa giận, nhưng trong lúc này không dám phát tiết ra.
Vẻ mặt Hòa Ngọc Lân kiêu ngạo, có Trần Thái Tùng thái tử của Hồng Hưng làm chỗ dựa, sao anh ta có thể để Thôi Văn Triết vào mắt?
Mấy tay chân nhà họ Hòa chuẩn bị tiến lên chế trụ Thôi Văn Triết, còn thuận tiện cho Hòa Ngọc Lân đánh người.
Trần Thái Tùng bùng nổ trời đất không có một chút động tác, anh ta chỉ phả ra một làn khói, híp mắt nhìn Bùi Nguyễn Minh lúc này đang đút nước cho Phương Diệu Nga.
Chẳng qua tầm mắt của anh ta nhìn về phía Phương Diệu Nga nhiều hơn. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Ở Cảng Thành, Las Vegas nhìn quen phụ nữ phong trần, nhưng đối với loại thanh thuần như Phương Diệu Nga không có một chút lực kháng cự.
Hiện giờ anh ta chỉ có một ý nghĩ, đó chính là bắt Phương Diệu Nga tới tay, tùy ý chà đạp, có thể chơi hỏng càng tốt. “Đủ rồi!”
Thôi Văn Triết lùi về phía sau một lần nữa, lúc này lạnh giọng nói: “Hòa Ngọc Lân, nể mặt thái tử Trần, tôi không so đo với anh mà thôi!” “Nhưng nếu anh lại dám làm càn, vậy thì đừng trách tôi ra tay với anh!” “Tới đây! Ra tay đi! Tới đây! Anh dám ra tay, tôi giết chết anh có tin không?”
Hòa Ngọc Lân bày ra bộ dạng hung hãn ương ngạnh, lúc này bước từng bước tới gần, thậm chí còn dán sát mặt vào mặt Thôi Văn Triết, muốn nhìn xem ở trước mặt Trần Thái Tùng, Thôi Văn Triết có dám ra tay hay không?
Vẻ mặt Thôi Văn Triết kiêng kị, Hòa Ngọc Lân anh ta thực sự không sợ, nhưng thái tử Hồng Hưng anh ta
không thể không kiêng kỵ ba phần. “Hòa Ngọc Lân, xem ra lần trước anh vẫn không nhớ lâu.
Giọng nói lạnh nhạt truyền từ trên đỉnh đầu tới, chỉ thấy Bùi Nguyên Minh tùy ý cầm ấm trà, "bốp" một tiếng đập lên đầu Hòa Ngọc Lân. "Á.."
Nước trà nóng bỏng vẩy lên mặt Hòa Ngọc Lân, nhất thời Hòa Ngọc Lân che mặt kêu rên.
Một lát sau, Hòa Ngọc Lân vừa lau nước trà trên mặt, vừa nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh giận dữ hét: “Họ Bùi kia, vậy mà anh dám đánh tôi trước mặt thái tử Trần?” “Anh muốn chết đúng không?” "Ram!" Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Bùi Nguyên Minh chẳng muốn nói nhiều lời vô nghĩa, bây giờ trực tiếp đá ra một cái, chỉ thấy một cái ghế thái sư bay ngược ra, đập lên người Hòa Ngọc Lân một lần nữa.
Hòa Ngọc Lân kêu thảm một tiếng, thân thể bay ngược ra sau, chật vật tới cực hạn. "Á!"
Lúc này mấy người phụ nữ xinh đẹp đi theo Trần Thái Tùng và Hòa Ngọc Lân đều che miệng, vẻ mặt rung động. Bọn họ giống như không thể ngờ tới, ở nơi như Cảng Thành và Las Vegas này, có người nào không dám nể mặt thái tử Trần, đánh người của anh ta trước mặt anh ta?
Đây là không biết chữ chết viết như thế nào mà!
Mà lúc này Trần Thái Tùng cũng hơi híp mắt, tầm mắt nhìn về phía Bùi Nguyên Minh, giống như cảm thấy anh có chút quen mắt.
Bùi Nguyễn Minh coi như không có ánh mắt của mọi người, thản nhiên nói: “Hòa Ngọc Lân, còn muốn tôi ra tay anh có thể thử xem?” Lúc này Thôi Văn Triết đã lùi tới bên cạnh Bùi Nguyên Minh, hít sâu một hơi nói: "Tổng giám đốc Bùi, đừng kích động” "Người này là con trai của trợ lý Hồng Hưng, người giang hồ xưng là thái tử, Trần Thái Tùng thái tử của Hồng Hung." “Cho dù là nhà họ Thôi chúng tôi, cũng phải nể mặt Hồng Hưng ba phần"