“Bùi Nguyễn Minh.” Thôi Nhã Tuyết vốn muốn ngăn cản Bùi Nguyễn Minh theo bản năng, nhưng đã quá muộn. Trái lại Thôi Văn Triết không có động tĩnh gì, mà ôm hai tay xem diễn.
Hòa Khải Chỉnh xoa mặt mình, một lát sau cuối cùng cũng kịp phản ứng, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Họ Bùi, vậy mà anh dám tát tôi?”
“Anh không muốn sống nữa sao?” “Sao thế? Không trừng phạt được anh sao?” Vẻ mặt Bùi Nguyễn Minh lạnh nhạt: “Có cần tối tát thêm cái nữa thử xem không?”
*Tên kia, tối nay anh xong đời là cái chắc!”
"Chết chắc rồi!”
*Chúa Jesus cũng không cứu được anh!”
“Tôi đã nói!”
Lúc này Hòa Khải Chính hít sâu một hơi, vẻ mặt dữ tợn tới cực hạn, “Hôm nay tôi nhất định sẽ khiến anh biết, cái gì gọi là sống không bằng chết!" Khi nói chuyện, anh ta xách một chai rượu lên.
Bùi Nguyên Minh cười nói: “Anh có năng lực này sao?"
“Hòa Ngọc Lân bị tối năm lần bảy lượt vả mặt đều không làm gì được tối, Hòa Trạch Bình bị tối trực tiếp phể đi hai chân bây giờ còn chưa xuống giường được..."
“Nhà họ Hòa các người ở chỗ tôi, căn bản là vô cùng mất mặt" “Anh cảm thấy mình có thể phể tôi được sao?"
“Có phải là đầu óc anh không được tốt lắm hay không?".
“Họ Bùi kia, xem ra chiếm được chút hời, khiến anh nghĩ rằng tôi và nhà họ Hòa Las Vegas tôi dễ bắt nạt đúng không?”
Hòa Khải Chính nở nụ cười, là bị Bùi Nguyên Minh làm cho tức mà cười.
Tên nội địa này sẽ không thực sự nghĩ rằng, ở địa bàn của mình còn có thể trâu bò như vậy đấy chứ? Còn hết một tới hai, hết hai lại tới ba khiêu khích nhà họ Hòa ở Las Vegas?
Đây là muốn tìm cái chết mà! | Mà nghe cuộc đối thoại giữa Bùi Nguyên Minh và Hòa Khải Chính, lúc này đảm để khách và chia bài, nhân viên phục vụ, cả đảm đều càng thêm sợ hãi.
Bọn họ đều nhìn ra được, mọi chuyện quậy tới bước này, e rằng tối nay sẽ có chuyện lớn. Lúc này bọn họ căn bản không có tâm trạng xem diễn, chỉ muốn nhanh chóng rời đi.
Chỉ tiếc đảm vệ sĩ quốc tịch nước ngoài này không cho người nào mặt mũi, trực tiếp ngăn cản tất cả mọi người trở về. |
Chuyện này khiến vẻ mặt mọi người sợ hãi, cả đám đều trốn ở trong góc, đồng thời đều chửi ầm lên, giận dữ mắng mỏ Bùi Nguyễn Minh không biết chữ chết viết như thế nào, vậy mà trêu chọc cậu hai nhà họ Hòa, làm
phiền tới bọn họ.
Bùi Nguyễn Minh coi như không thấy Hòa Khải Chính lúc này giận dữ xấu hổ, mà nhanh chóng biết được mọi chuyện xảy ra từ miệng Thôi Văn Triết.
Lúc biết cái gọi là giấy nợ không biết xuất hiện từ đầu ra, Bùi Nguyễn Minh cơ bản có thể xác định, ván cờ này thực sự là nhằm vào mình.
Có lẽ Hòa Khải Chính không phải là người đứng sau bố trí chuyện này, nhưng anh ta tuyệt đối là người chấp hành, đặc biệt thân là người nhà họ Hòa ở Las Vegas, ngay cả chuyện dám đánh cược thì dám thừa nhận thất bại đều không làm được, chuyện này khiến Bùi Nguyễn Minh vô cùng khinh bỉ anh ta.
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt liếc mắt nhìn Hòa Khải Chính một cái: "Ngay cả người như anh cũng dám tự xưng là cậu hai nhà họ Hòa? Nhà họ Hòa đều bị anh làm mất hết mặt mũi”
“Bây giờ tôi cho anh hai con đường để lựa chọn!" *Thứ nhất, quỳ xuống dập đầu xin lỗi cô Thôi, như vậy tôi chỉ phế một tay của anh, xem như cho anh chút bài học!”.
*Thứ hai, đó chính là tôi tự mình ra tay, nhưng mà đến lúc đó, sẽ không đơn giản chỉ là phế hai tay như vậy đầu". Truyện Hệ Thống
Lời nói của Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, rơi vào trong tại Hòa Khải Chính, lại khiến anh ta nổi trận lôi đình.
Lời nói như vậy vốn là anh ta nói, nhưng không thể ngờ tới lúc này Bùi Nguyên Minh lại đảo khách thành chủ, khiển mí mắt anh ta giật giật điên cuồng.
“Thế nào? Anh chuẩn bị lựa chọn thế nào? Hay là nói, anh muốn tôi chọn giúp anh?” Bùi Nguyên Minh vừa dùng khăn tay bắt đầu chà lau ngón tay, vừa lạnh lùng mở miệng.
"Ông đây không chọn hai con đường nào trong đó, ông đây chọn con đường thứ ba, đánh chết anh!” | Nhìn bộ dạng hung hãn ương ngạnh của Bùi Nguyễn Minh, Hòa Khải Chính cười mỉa một tiếng, sau đó anh ta nhanh chóng hạ lệnh.
| Đánh anh ta!”