“Hóa ra là cô chủ nhà đứng đầu Las Vegas”. “Chẳng trách hung hãn như vậy, ương ngạnh như vậy” “Ngay cả địa bàn của tôi cũng dám quấy rối" Thanh Owen mỉm cười. “Chẳng qua cho dù Thối Thành Huân có chút mặt mũi, đáng tiếc không đủ phân lượng, không có biện pháp dẹp yên chuyện tối
nay".
“Tôi đề nghị các người gọi người khác lần nữa đi." | Dưới cái nhìn của Thanh Owen, tuy Thổi Thành Huấn cường thế, nhưng chỉ là người đứng đầu Las Vegas mà thôi, có lẽ những người khác sẽ kiêng kị một chút, nhưng nhà họ Thanh nước Mỹ thực sự không để vào mắt.
Huống chi giữa nhà họ Hòa và nhà họ Thôi ở Las Vegas, Thanh Owen biết rất rõ nên lựa chọn như thế nào.
Hơn nữa tác phong của phái chủ chiến nước Mỹ, vẫn luôn khinh thường người Đại Hạ, ở trong tình huống như vậy, sao Thanh Owen có thể nhận thua.
Bùi Nguyên Minh vừa định nói gì đó, nhưng Thôi Nhã Tuyết đã tranh trước một bước, kìm nén lửa giận trong lòng nói: "Anh Thanh, anh cũng là người giảng đạo lý”
Chuyện tối nay ai đúng ai sai tạm thời không nói”. *Nhưng mà bên chúng tôi có thể lùi một bước, bảy nghìn tỷ này tôi không cần.” “Coi như là nhận lỗi với nhà họ Thanh các anh và nhà họ Hòa!” "Chuyện này dừng ở đây, thế nào?"
Thanh Owen không cho nhà họ Thôi mặt mũi, tuy trong lòng Thôi Nhã Tuyết không cam lòng, nhưng trong tình thế đối phương mạnh hơn, cô ta chỉ có thể lựa chọn củi đầu.
“Xử lý chuyện này thế nào, không phải do cố định đoạt, mà do tôi định đoạt."
Thanh Owen thở dài một hơi: “Tôi cho các người cơ hội gọi người, các người không gọi được người có thể trấn áp tội tới, như vậy rất xin lỗi, chỉ có thể dựa theo biện pháp của tôi mà xử lý!”
“Bồi thường gấp hai, tự đánh gãy hai tay, sau đó cắt đi." "Kiên nhẫn của tôi không tốt, đừng nên lãng phí thời gian nữa”. Khi nói chuyện, Thanh Owen vỗ tay một cái, lập tức có người tiến lên đưa một chai Laffey đặt trên mặt bàn bên cạnh anh ta.
Thanh Owen tự rót cho mình một lỵ, vừa lắc ly rượu vang, vừa mỉm cười nói: “Nếu tôi uống xong ly rượu này, các người vẫn không tự chế tay mình, như vậy rất xin
lỗi, tôi chỉ có thể ném các người vào trong biển cho cá ăn thôi."
“Này thì cho cả ăn!”
Bỗng nhiên Bùi Nguyễn Minh tiến lên một bước, trực tiếp quơ lấy chai rượu vang trên bàn, "bốp” một tiếng đập lên đầu Thanh Owen.
Thủy tinh vỡ nát, màu tươi vẩy ra, xung quanh lặng ngắt như tờ! Lúc này mái tóc xoăn của Thanh Owen trở nên lộn xộn, nhìn vô cùng chật vật. “Cái gi..." Hòa Khải Chỉnh nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt đầy rung động, trong lúc này căn bản không kịp phản ứng. Cho dù thế nào anh ta cũng không thể tin được, vậy mà Bùi Nguyễn Minh dám ra tay với Thanh Owen..
Tuy người ta chỉ là người được đề cử làm thế tử của nhà họ Thanh nước Mỹ, nhưng tuyệt đối là chính thống của nhà họ Thanh nước Mỹ.
Người như vậy, lúc xuất hiện ở Cảng Thành và Las Vegas, ngay cả Bùi Cửu Thiên thiếu chủ của Bùi Môn cũng phải nể mặt anh ta ba phần.
Cho dù là người đứng đầu Cảng Thành và Las Vegas gặp anh ta, đều phải khách sáo gọi một tiếng cậu chủ Thanh. Nhưng Bùi Nguyên Minh đánh một chai này xuống, không khác gì muốn chết?
Ngay cả đồng bạn và vệ sĩ ở bên cạnh Thanh Owen đều cảm thấy tinh thần hoảng hốt, rõ ràng là không ngờ mọi chuyện lại thành như vậy.
Phải biết rằng lúc Thanh Owen ở nước Mỹ, người người gặp anh ta đều phải cung kính.
Lúc đi tới nước ngoài, cho dù là vương tử hoàng thất đều vô cùng khách sáo với anh ta. Bây giờ lúc đi ngang qua Đảo Quốc, Đảo Quốc còn đặc biệt phải một thân vương tới tiếp đãi anh ta. Mà nhân vật lớn như vậy, vậy mà bị người ta dùng chai rượu vang đánh vào đầu? Ngay cả Thôi Nhã Tuyết lúc này đều có vẻ mặt đờ đẫn, tuy cô ta biết Bùi Nguyễn Minh là thể tử Minh, phân hội trưởng Bùi.
Nhưng vấn đề là chỉ dựa vào hại thân phận này, có tư cách gì không kiêng nể ở trước mặt Thanh Owen?