Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt mở miệng nói: “Vậy thì một dao chặt đứt, nhìn xem cuối cùng là cô có thể giết chết tôi, hay là tôi có thể giết chết các người”
“Bùi Nguyên Minh, anh thực sự hiểu rõ mình đang làm chuyện gì không?” Vẻ mặt Bùi Diễm Lan tận tình khuyên bảo.
“Thân phận của cậu cả Hòa không nhỏ, anh ấy là nhân vật quan trọng trong Long Điện phân đà Cảng Thành và Las Vegas chúng tôi, giết anh ấy, anh chết mười lần cũng không đủ bồi tội!”
“Hơn nữa người bên cạnh anh, đều sẽ vì hành vi việc làm của anh mà trả cái giá khó có thể tưởng tượng” “Anh thực sự dám giết người trước mặt người của Long Điện chúng tôi hay sao? “Nếu anh dám giết người, như vậy kết cục sẽ là bị chúng tôi bắn chết.” “Nếu anh không dám giết người, như vậy hành vi việc làm của anh lúc này có ý nghĩa gì?”Đọc nhanh tại web truyện t a m l i n h
“Chẳng thể rửa sạch hiểm nghi vụ thảm án ở sân bay Las Vegas không phải do anh tạo thành, trái lại sẽ ngồi vững chuyện thực anh là hung thủ phát rồ”.Cập nhật nhanh tại Tamlinh247.com. Truyện Dị Năng
Bùi Diễm Lan gằn từng chữ, mưu toan tẩy não Bùi Nguyên Minh: “Cho dù anh không suy nghĩ cho mình, cũng nên suy nghĩ tới những người bên cạnh anh chứ?”
“Ví dụ như chị em nhà họ Thôi, anh thực sự muốn bây giờ bọn họ cùng chết với anh sao?” Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, liếc mắt nhìn Bùi Diễm Lan: “Được rồi, đừng nói mấy lời nhảm nhí như vậy nữa” “Cho dù cô thừa nhận hay không, Long Điện phân đà Cảng Thành và Las Vegas các cô đã biến chất” “Như vậy có tư cách gì phá án? Có tư cách gì mở miệng nói kẻ tình nghi? Ngậm miệng là sự thật?” “Hơn nữa, cảnh tượng hiện giờ xảy ra như thế nào, chẳng lẽ trong lòng cô không rõ?”.
“Đặc biệt để hai người không quan trọng là Bùi Văn Kiên và Hòa Trọng Vinh xuất hiện, không phải là cô muốn khiến bọn họ ra tay với hai chị em nhà họ Thôi, sau đó ép tôi phản kích sao?”
“Chỉ cần tôi ra tay, Long Điện các người sẽ có cớ đối phó tôi” “Không thể không thừa nhận, cô thông minh hơn lúc ở gia tộc nhà
họ Bùi nhiều” “Nhưng mà có phải cố quên mất rồi không, tôi là người như thế nào?”
Vẻ mặt Bùi Diễm Lan không có chút thay đổi, lúc này chậm rãi nói: “Bùi Nguyên Minh, đừng nhiều lời như vậy, có ý nghĩa gì không?"
“Anh bó tay chịu trói, hoặc anh giết chết Hòa Trọng Vinh liều mạng với chúng tôi” “Nhưng mà chúng tôi chiếm chứng cứ, còn người đồng thế mạnh, anh lấy cái gì đấu với tôi?” “Anh xứng sao?”
Bùi Văn Kiên cũng chậm rãi mở miệng nói: “Anh cả, việc đã đến nước này rồi, bó tay chịu trói đi, tôi sẽ cầu xin để anh chết toàn. | thây”
Hòa Trọng Vinh thì không đếm xỉa đến, cười mỉa nói: “Mọi người đừng để ý tới tôi, bắn chết tên nhóc này đi, cùng lắm thì mọi người cùng ôm nhau chết!”
“Bốp...”.
Khẩu súng trong tay Bùi Nguyên Minh đột nhiên đánh lên mặt Hòa Trọng Vinh, đập anh ta miệng mũi đầy là máu, mặt mũi bầm dập.
“Có khi nào tới lượt anh nói chuyện hả?” “Chỉ dựa vào anh còn muốn ôm nhau cùng chết với tôi?” "Anh xứng sao?” Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt mà rét lạnh. “Vốn đang định giảng đạo lý với các người, giúp các người tìm ra được chân tướng của sự việc “Các người đã không giảng đạo lý”. “Các người đã muốn chơi trò ỷ thế hiếp người, người đồng thế mạnh như vậy, vậy thì tôi sẽ chơi tới cùng với các người!” “Bốp!”. Sau khi nói xong, Bùi Nguyên Minh lại giơ tay phải lên vỗ bốp một cái. “Bùm...” Cùng với động tác của Bùi Nguyên Minh, chỉ thấy bốn phương tám hướng đột nhiên có xe việt dã phá tường mà vào. Cùng lúc đó, không ít tinh nhuệ ở trên xe nhảy xuống.
Một giọng nói lạnh nhạt truyền ra: “Đường Nhân Đồ của quân đội Đà Nẵng, dẫn theo binh sĩ của Đường Đào Doanh, tới Long Điện thăm hỏi!”
Tiếng quát truyền ra, âm thanh truyền đi khắp nơi, rung động lòng người, cũng khiến trên dưới Long Điện rung động không thôi.