Bùi Nguyên Minh nhìn thoáng qua đồng hồ Rolex ở cổ tay, phát hiện thời gian còn đủ, lập tức khẽ vuốt cằm nói: “Được, nếu ông Hòa thịnh tình mời, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ xem một chút đi.”
“Nhà tôi cách nơi này không xa, mời cậu Minh!”
Hòa Phong Thanh làm một tư thế mời, cũng không gọi xe, mà là mang theo Bùi Nguyên Minh đi vào một con đường an tĩnh.
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh Lạnh nhạt, híp mắt nhìn về chỗ phía trước, trong mắt anh trên người của Hòa Phong Thanh dường như có một vòng khí đen nhàn nhạt, hoặc phải nói là tử khí...
Lộ trình không lâu lắm, mấy phút sau, một đoàn người đi tới cửa biệt thự.
Lúc thấy Hòa Phong Thanh dẫn đường, nhưng vệ sĩ đứng gác ở cửa cũng không dám chặn lại, mà là từng người cung kính hành lễ, để cho hai người Bùi Nguyên Minh, Hòa Phong Thành đi vào.
“Cậu Minh, xin mời, mấy ngày nay nhà này có thể ở hay không, phải nhờ vào cậu rồi rồi”
Đoàn người đi vào rất nhanh thì đi vị trí sảnh lớn tiếp khách.
Rất nhanh Bùi Nguyên Minh Lập tức phát hiện, lúc này trong sảnh lớn không ít người ngồi, trừ đám người Hòa Trọng Vinh, Hòa Trạch Bình, Hòa Ngọc Lân anh biết ra, còn có một cô gái thoạt nhìn nhiều nhất là mười bảy mười tám tuổi. Nhớ quay lại web truyện T am l inh đọc tiếp!
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh đi tới, ba anh em nhà họ Hòa đều là vẻ mặt khó coi nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh.
Mà cô gái mười bảy mười tám tuổi kia, vẻ mặt yêu kiều nhìn Bùi Nguyên Minh, trong trẻo nói: “Anh chính là Bùi Nguyên Minh Người làm anh hai tôi gãy xương, đạp gãy chân anh ba của tôi, đáng mặt anh tư của tôi à?”
Hiển nhiên, vị này chắc là cô năm nhà họ Hòa, Hòa Bích Ngân.
Ở sau lưng cô ta đứng một người phụ nữ, là vị hôn thê của Hòa Ngọc Lân,Hứa Thanh Trúc.
Vừa rồi cô ta nói nhỏ bên cạnh Hòa Bích Ngân, chắc là chỉ ra và xác nhận thân phận Bùi Nguyên Minh.
Trừ anh em nhà họ Hòa ra, ở trong sảnh lớn còn có một đạo sĩ nữ thân mặc đạo bào, nhưng dáng người vẫn quyến rũ không gì sánh được, khuôn mặt tinh xảo, thật ra có chút áp chế thoát tục, làm ra mùi vị không ăn khói lửa nhân gian.
Lúc này, người nhà họ Hòa đều vây quanh vị đạo sĩ nữ này, giống như cô ta làm chủ vậy.
Bùi Nguyên Minh Liếc
Nhìn Hòa Bích Ngân, thản nhiên nói: “Không sai, tôi chính là Bùi Nguyên Minh”
“Đồ đầu đường xó chợ!”
“Đồ con rùa!”
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh thừa nhận thân phận của mình, lúc này Hòa Bích Ngân điêu ngoa nói: “Anh đắc tội nhà họ Hòa chúng tôi, còn dám tới địa bàn nhà họ Hòa chúng tôi?”
“Người đâu!Đập chết tên láo toét này cho tôi! Loạn côn đánh chết!”
“Giết chết anh ta, lấy mặt mũi về cho nhà họ Hòa chúng ta!”
“Tôi cũng không tin đang ở địa bàn nhà họ Hòa, còn không đánh chết một người ngoài được!”
Hiển nhiên, trong mắt Hòa Bích Ngân, mấy người anh cô ta đều rất yêu thương cô ta, anh em tình thâm.
Nhưng bởi vì Bùi Nguyên Minh, mấy người anh mình người tàn người phế, bây giờ anh hai vẫn còn đang bị giam ở đồn cảnh sát Las Vegas.
Thậm chí anh bốn bởi vì anh mà ngay cả sòng bạc trong tay đều mất.
Cho nên trong mắt Hòa Bích Ngân, Bùi Nguyên Minh chính là hung thủ làm cho trên dưới nhà | họ Hòa không yên, không giết chết Bùi Nguyên Minh, cho dù thế nào cô ta cũng sẽ không từ bỏ
ý đồ.
Lúc này, Hòa Bích Ngân thậm chí còn đi lấy một khẩu súng bên hông một vệ sĩ.
Chỉ tiếc người vệ sĩ kia thấy Hòa Phong Thanh phía sau cách Bùi Nguyễn Minh không xa, sợi đến trong nháy mắt tránh ra.
Bùi Nguyên Minh Lạnh nhạt, anh không biết là Hòa Phong Thanh cố ý để Hòa Bích Ngân tới làm mất mặt mình, hay là vô tâm, nhưng lúc này anh lại không mở miệng, mà là nhìn Hòa Phong Thanh chuẩn bị xử lý như thế nào.
“Hỗn láo!”
Hòa Phong Thanh đi ở sau tiến lên một bước, sắc mặt âm trầm gào to: “Bích Ngân, ba đã nói rồi! Những thứ chúng nó gặp phải, đều là gieo gió gặt bão, ai cũng không thể bởi vậy tìm cậu Minh Gây rắc rối!”
“Con coi lời ba như gió thổi qua tại phải không?”