Không chờ đợi Bùi Nguyên Minh mở miệng, lông mày của Hòa Bích Ngân đã nhíu lại: “Bùi Nguyên Minh, anh bị sao vậy?”
“Có phải vì vừa rồi sư tỷ của tôi đã đứng ra bênh vực tôi cho nên anh bất mãn, anh đã trút giận lên bảo vật của đạo quan Ngũ Mai phải không?”
“Anh có nổi giận thì cứ đổ lên đầu tôi, anh làm như vậy với sự tỷ của tôi cũng được gọi là có bản lĩnh hay sao chứ?”
“Có vấn đề với chiếc bàn phong thủy này” Bùi Nguyên Minh bình tĩnh đưa mắt nhìn Hòa Bích Ngân rồi nói tiếp: “Hay có thể nói là, cấu trúc của bàn phong thủy này nhất định không ổn”
“Bùi Nguyên Minh, rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”
Gương mặt xinh đẹp của Sư Tuệ Lan trở nên lạnh lùng, đôi mắt hung tợn ngước nhìn lên: “Đạo quan Ngũ Mai của chúng tôi đã truyền thừa chiếc bàn phong thủy này suốt hai trăm năm, là loại bảo vật có dùng ngàn vàng đổi lấy cũng không được”
“Mỗi một lần chúng tôi ra ngoài xem phong thủy, đều dựa vào bàn phong thủy này. Hơn nữa, cũng nhờ có nó, đạo quan Ngũ Mai của chúng tôi đã giải quyết được rất nhiều chuyện”
“Bây giờ anh lại đột nhiên nói rằng bàn phong thủy của chúng tôi có vấn đề ư?” “Nếu anh không thể nói cho rõ ràng, chuyện hôm nay sẽ không kết thúc đầu”
Sắc mặt Hòa Bích Ngân đã lạnh bằng đến cực điểm. Vừa rồi anh không giữ lại chút thể diện nào cho cô, cô đã không khỏi tức giận.
Bây giờ Bùi Nguyên Minh lại còn cả gan đập vỡ bàn phong thủy, cô đã không thể kìm nén cơn giận được nữa rồi.
"Anh Nguyễn Minh, đạo quán Ngũ Mai là một vùng đất võ thuật thiêng liêng, không chỉ có kỹ năng y thuật vô cùng cao, mà ngay cả thuật phong thủy, xem tướng cũng đã có công phu được lưu truyền lâu đời, có rất nhiều bậc đạo sĩ, tu sĩ cao minh”
“Chiếc bàn phong thủy này, tôi cũng đã nhìn thấy vài lần, có thể xác nhận chính là bảo vật của đạo quán Ngũ Mai”
Hòa Thanh Phong do dự một lúc, cuối cùng vẫn đành đứng dậy lên tiếng.
"Thứ anh vừa đánh vỡ, chính là bàn phong thủy truyền thừa của đạo quan Ngũ Mai”
“Nếu là vừa rồi anh nhìn lầm, hoặc do anh lỡ tay, tôi sẽ giải quyết vấn đề bồi thường, coi như không đánh không quen. Mọi người cùng là bạn bè, được không?” Nhớ quay lại web truyện T am
l inh nhé.
Bùi Nguyên Minh nhặt lên một mảnh vỡ trên mặt đất, bình thản nói: “Cô Tuệ Lan, nếu tôi không nhầm, bàn phong thủy của đạo quan Ngũ Mai được làm từ ngọc bằng phải không?”
Sư Tuệ Lan nói với vẻ mặt kiêu ngạo: “Nếu anh đã biết như vậy, thì cũng nên biết giá trị của ngọc bằng như thế nào?
Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói: "Tôi biết rõ giá trị thực sự của ngọc bằng, nhưng bàn phong thủy này của cô không mang tính chất của loại ngọc bằng trong truyền thuyết đó".
"Tôi không biết cô lấy bàn phong thủy này từ đầu ra” “Nhưng trên bề mặt của nó có một luồng âm khí rất mạnh.”
“Loại âm khí này, bình thường có thể coi như một người giương cung mà không bắn, nhưng trong một số trường hợp đặc biệt, một khí đã bùng nổ, thì chính là tai họa chết người”.
“Ví dụ, hiện tại trên người ông Hòa đây cũng có một chút âm khí, nếu ông ấy chạm vào bàn phong thủy của cô, ông ấy có khả năng sẽ mất mạng ngay lập tức
"Đơn giản mà nói, vừa rồi tôi đã đập vỡ bàn phong thủy và ném các mảnh vỡ vào lò sưởi, chính là để áp chế nguồn âm khí kia, tránh để nó tiếp xúc với Hòa Thanh Phong”
Những gì Bùi Nguyên Minh nói vừa huyền diệu vừa bí ẩn, khó giải thích.
Những sắc mặt Hòa Thanh Phong lại có chút thay đổi, trở nên khó coi. Bản lĩnh của Bùi Nguyên Minh, ông ta đã nghe Lâm Khang Dụ nói qua. Nghe nói Trương Minh Viễn cũng đã nhìn anh ta bằng ánh mắt khác, chính là vì anh đã giải quyết được chứng thất hồn của cháu gái ông ta.
Lúc này Bùi Nguyên Minh lại nói tới chuyện sinh tẻ, thực sự khiến Hòa Thanh Phong hơi rợn tóc gáy.
Nhưng Sư Tuệ Lan càng thêm lạnh mặt, nheo mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, chậm rãi nói:
“Bùi Nguyên Minh, anh biết mấy lời này của anh là có ý tứ gì không?”
“Mấy câu này của anh, là ám chỉ đang nghi ngờ đạo quan Ngũ Mai của chúng tôi”
“Anh nghi ngờ chúng tôi có tâm địa xấu, muốn lấy mạng Hòa Thanh Phong”
- -----------------