"Anh..."
Hòa Bích Ngân chỉ vào Bùi Nguyên Minh, tức giận đến run rẩy cả người.
"Mẹ tôi sắp chịu không được rồi, anh mau đi cứu bà ta đi. Nếu chậm trễ, anh có thể phụ trách nổi sao? Tôi nói cho anh biết, nếu như bởi vì anh mà mẹ tôi xảy ra chuyện gì bất trắc, tôi muốn anh chôn cùng với bà ta"
Hòa Bích Ngân mang theo vẻ mặt tức giận nhìn xem Bùi Nguyên Minh.
"Anh đừng nghĩ rằng anh giả vờ thanh cao là có thể nhận được nhiều chỗ tốt. Tôi nói cho anh. biết, không cứu người thì không có chỗ tốt nào đâu."
Rõ ràng, Hòa Bích Ngân cảm thấy Bùi Nguyên Minh cũng có một chút tài năng về thuật phong thuỷ, cảm thấy anh có thể giải quyết được tình trạng trúng ta của Hoắc Thu Lan.
Bùi Nguyên Minh hẳn là mang ơn, dù sao đây là một cơ hội dương danh ở đất Cảng Thành
này.
Bây giờ, Bùi Nguyên Minh hẳn là nên cung kính nghe lời đi lên cứu người mới đúng, mà không phải trang bức, giả vờ thanh cao ở đây.
Thân phận của Hoắc Thu Lan vô cùng tôn quý, chịu để loại người hạ đẳng như Bùi Nguyên Minh này dùng máu để làm bẩn khuôn mặt cao quý của bà ta, cũng đã là phúc phận mà anh tu lu luyện tám đời rồi. Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.
"Cô Hoà, cô có thể đã hiểu lầm, đó chính là, cô ở trước mặt tôi cũng không có mặt mũi gì."
Sắc mặt của Bùi Nguyễn Minh lãnh đạm nhìn xem Hoà Bích Ngân, bên trong đôi mắt tràn đầy vẻ khinh thường, giọng nói mang theo chút lạnh nhạt: "Muốn tôi ra tay cũng không khó. Quỳ. xuống cầu xin tôi đi, quỳ xuống thì tôi ra tay"
"Không quỳ thì đi tìm đại sư Tô Phúc Lâm của các người ấy, dù sao cũng là thầy phong thuỷ đệ nhất Cảng Thành, loại trúng ta dẫn đến âm khí nhập thế này, chắn hẳn vài phút là ông ta có thể giải quyết."
Sau khi nói xong, Bùi Nguyên Minh nhún vai, quay người muốn rời khỏi.
"Anh Bùi, cho tôi một bộ mặt được không?"
Bùi Nguyễn Minh đang muốn rời đi, Sư Tuệ Lan bỗng nhiên tiến lên một bước, ngăn cản Bùi Nguyên Minh.
"Mặt mũi? Thực sự là kỳ quái, làm sao ngày hôm nay, một đám người lại dám nói mặt mũi với tôi chứ? Cảm thấy bản thân có mặt mũi lớn sao?"
"Sư Tuệ Lan có là cái thá gì? Có mặt mũi gì ở trước mặt tôi mà cho?"
Bùi Nguyên Minh có chút hăng hái nhìn xem Sư Tuệ Lan.
"Hơn nữa, đạo quán Ngũ Mai của các người là
thánh địa võ học ở Đà Nẵng, cầu xin một người đàn ông như tôi thế này không cảm thấy mất mặt lắm sao?"
Sắc mặt Sư Tuệ Lan có mấy phần khó coi, chỉ là cô ta vẫn nhớ rõ lời dặn của Bùi Cửu Thiên rằng "Hoà Phong Thanh phải chết, nhưng mà người nhà không thể chết được"
Cho nên Sư Tuệ Lan mới không thể không hạ giọng: "Anh Bùi, anh cũng biệt địa vị của đạo quán Ngũ Mai, anh cũng hiểu rõ cho đạo quản chúng tôi một bộ mặt là chuyện có lợi như thế nào chứ".
"Sau này, anh có sự bảo kê của đạo quán Ngũ Mai, anh đã có thể đi ngang ở Đà Nẵng rồi."
"Quá trâu bò đó".
Bùi Nguyên Minh duỗi ra ngón tay cái, trên mặt đầy vẻ tán thưởng.
"Tôi lăn lộn ở Đà Nẵng đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên tôi biết đạo quán Ngũ Mai thế mà trâu bò đến trình độ này. Tôi có phải là cảm thấy vinh hạnh hay không?"
"Chỉ là vẫn câu nói cũ, mặt mũi của đạo quán Ngũ Mai các cô ở trước mặt tôi cũng không đáng một đồng".
Sắc mặt của Sư Tuệ Lan biến thành màu đen, Bùi Nguyên Minh hoàn toàn không cho đạo quán Ngũ Mai một chút mặt mũi, cô ta hận không thể ra tay chụp chết đối phương.
"Đương nhiên, nếu như Sư Tuệ Lan có nguyện ý quỳ xuống cầu xin tôi, tôi cũng có thể gắng gượng mà ra tay. À đúng rồi, vừa rồi tôi tính đại khái, số lượng người nhà họ Hoà đã ngã xuống cũng gần đến hai chữ số rồi phải không?"
"Ba cái dập đầu thì tôi cứu một mạng người, chuyện này quá có lời phải không?"
"Cô là người xuất gia, mà người xuất gia thì có lòng dạ từ bi, phổ độ chúng sinh. Vì cứu mấy người, hẳn là cô nên quỳ xuống dập đầu thêm mấy lần, cô cũng không có thiệt hại cái gì, hẳn là vị nhân vật lớn đến từ đạo quán Ngũ Mai như cô sẽ không từ chối phải không?"
Sắc mặt của Bùi Nguyên Minh lạnh lùng, vẻ mặt chắc chắn.
Anh đã biết rõ ràng nội dung tin tức của di chúc mà Hoà Phong Thanh viết trước đó, Sư Tuệ Lan hôm nay không muốn quỳ cũng phải quỳ.
- -----------------