“Xem ra tin tức chúng tôi nhận được không sai. Nguyễn Nhật Bình là do cậu giết”.
Đối phương híp mắt, nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh. Sáng hôm nay, bọn họ nhận được tin Nguyễn Nhật Bình bị xử lý, hơn nữa đối tượng ra tay chính là kẻ mấy hôm nay không ngừng nhấc lên sóng gió ở Cảng Thành, Bùi Nguyên Minh..
Vậy cho nên người đứng đầu bang Nam Dương quyết định thà giết lầm còn hơn bỏ sót, trực tiếp cho gọi sát thủ truy sát Bùi Nguyễn Minh trong âm thầm, giết chết đối phương để cứu vớt danh dự bang Nam Dương. Chỉ có điều, người đàn ông này hoàn toàn không ngờ Bùi Nguyên Minh lại trực tiếp thừa nhận mình giết người..
“Hiệu suất làm việc nhanh thật, ngoài dự đoán của tôi đấy. Hơn nữa còn tìm đến đúng nơi đúng chỗ nữa chứ”.
Tuy rằng người trực tiếp xuống tay là Hòa Thanh Phong nhưng Nguyễn Nhật Bình là do Bùi Nguyên Minh bắt được, vậy nên bảo mọi chuyện do anh đều không sai. Bùi Nguyên Minh nhìn người trước mắt, bắt đầu thương nghị.
“Xem ra, phía sau lưng các người ắt hẳn có kẻ giật dây. Thế này đi, chỉ cần nói tên đối phương ra, sau đó anh quỳ xuống xin lỗi tôi, mọi chuyện liền chấm dứt ngay lập tức. Tôi sẽ xem như giữa chúng ta không xảy ra chuyện gì cả, đường ai nấy đi. Thấy sao?”
Nghe Bùi Nguyên Minh nói ra những lời như vậy, đối phương thoáng sửng sốt, không nghĩ anh lại là kẻ dễ thương lượng. Tuy nhiên đám người thuộc bang Nam Dương đều sớm đã quen với việc cậy mạnh bắt nạt yếu, gằn giọng trả lời.
“Thiếu tiền phải trả, giết người phải đền mạng. Đạo lý đơn giản như vậy mà cậu không hiểu à?
yễn Nhật Bình chết trong tay cậu, cậu nên lấy mạng mình ra mà trả! Hơn nữa, bang Nam Dương chúng tôi có nguyên tắc, chỉ cần động đến một người trong ban, toàn bộ gia đình kẻ ra tay đều sẽ chết!”
“Bùi Nguyên Minh, ngày hôm nay tôi thất thủ, vốn dĩ muốn cho cậu sống thêm vài ngày thế nhưng không ngờ cậu lại tự dâng đến cửa. Tốt thôi,
sau khi giết cậu tôi sẽ đến Ma Đô giết cả nhà cậu!”
Đương nhiên đối phương biết Bùi Nguyên Minh rất mạnh nhưng hắn không hề mang ý định rút lui. Hơn nữa, hắn dùng việc giết cả gia đình để hù dọa Bùi Nguyên Minh, cố tình làm anh hoảng hốt. Đáng tiếc, anh chỉ nhún vai, nhàn nhạt trả lời.
“Nói thật, tôi không hứng thú giết loại xoàng xinh như anh. Nhưng anh không chrị uy hiếp tôi, anh còn muốn động vào gia đình tôi. Vậy chị bằng tôi sẽ lấy đầu anh, mang đến bang Nam Dương làm quà đáp lễ”.
“Thật? Thế thì phải xem là thân thủ cậu tốt hay thủ đoạn của tôi tàn nhẫn hơn đấy!”.
Người đàn ông lui về sau hai bước, lật tay trái lên liền nhiều thêm một thanh đao. Lưỡi đao lộ ra màu xanh nhàn nhạt, vừa nhìn liền biết là thứ vũ khí kịch độc. Bùi Nguyên Minh nhìn thứ trong tay đối phương, bật cười.
“Bang Nam Dương đúng là rùa rụt cổ, vũ khí không bối độc dược liền không cảm thấy an toàn chứ gì? Nhìn anh cũng không phải loại vô danh xoàng xinh gì, thôi thì nói tên ra đi. Để ngày nay năm sau, tôi còn đốt giấy tiền vàng bạc cho”.
“Bùi Nguyễn Minh, cậu nên hiểu điều này, những người biết tên tội toàn bộ đều không một ai sống sót cả. Nếu cậu đã mong chờ đến vậy, tôi có thể nói cho cậu biết. Tôi chính là sát thủ hàng đầu thuộc bang Nam Dương, Nguyễn Huy Hoàng”
“Bang Nam Dương thật sự có loại sát thủ lợi hại như vậy sao? Tôi nghe nói, các người từng bị Campuchia đánh đuổi như chó chạy. Sát thủ hàng đầu, bản lĩnh tới mức nào được cơ chứ?”
Đối diện với gương mặt âm trầm lạnh lẽo của Nguyễn Huy Hoàng, Bùi Nguyên Minh tràn ngập hứng thú, cong môi cười khẩy.
- -----------------