Bạch Phúc An đã đến khu nước nóng tìm người cậu đó, anh ta đi thẳng vào phòng làm việc của Bạch Kiến Phúc.
Bạch Kiến Phúc là người thừa kế của nhà họ Bạch ở thành phố Hải Dương, con trai của người đứng đầu nhà họ Bạch.
Người này tuổi độ khoảng ba mươi, khuôn mặt khá đẹp trai nhưng sắc mặt hơi nhợt nhạt giống như người có bệnh. Nhà họ Bạch giẫm chân lên hai con đường hắc bạch lẫn lộn, thế lực không quá lớn nhưng do có quan hệ với Tôn Phước Long nên không ai dám dây vào.
Nhưng nhà họ Bạch nắm bắt tin tức không nhanh nhạy, mấy ngày này Tôn Phước Long trở thành “đàn em” của Ngô Kim Hồ vậy mà họ không hề hay biết.
“Cậu!” Bạch Phúc An lễ phép chào Bạch Kiến Phúc một cái.
“Đến rồi à?” Bạch Kiến Phúc đang tươi cười ngắm nghía gương mặt xinh đẹp của cô thư ký.
Ấn tượng của Bạch Kiến Phúc với người cháu này khá tốt vì anh ta rất biết lấy lòng người khác.
Đối với hạng người ngoan độc dám hại cả người nhà như anh ta, Bạch Phúc An lại khá hiểu rõ.
Bạch Kiến Phúc khoát tay ra hiệu cho thư ký ra ngoài rồi lại tiếp tục cười nói: “Có chuyện gì? Thằng nhóc nhà cháu vẫn còn nhớ đến người cậu này à?”
Bạch Phúc An lễ phép đáp: “Cậu khách khí rồi. Cháu đến khu suối nước nóng việc đầu tiên là đến tìm cậu ạ!”
“Ừm, vậy vợ cháu có thích chiếc xe đó không? Nếu thích thì cứ tặng cho người ta, nhớ là rảnh rỗi thì để cô ấy…” Bạch Kiến Phúc nói nửa chừng thì dừng, vẻ mặt gian xảo, ám chỉ với Bạch Phúc An.
Bạch Phúc An vui mừng trong lòng, chỉ cần thu xếp một cuộc hẹn giúp Bạch Phúc An thì sẽ có được một chiếc Ferrari? Vậy thì anh ta hời quá.
“Nếu cậu đã nói vậy thì tìm thời điểm thích hợp qua chỗ cháu, cháu sẽ thu xếp ổn thỏa! Nếu Châu Tuệ Mẫn biết cậu đối tốt với cô ấy như vậy nhất định cô ấy sẽ rất vui!”
Bạch Kiến Phúc nghe xong cười nói: “Đều là người một nhà với nhau không cần nói nhiều, đợi khi cậu trở thành chủ nhân nhà họ Bạch thì cậu sẽ giao khu suối nước nóng này cho cháu quản lý.”
Lợi nhuận ròng mỗi tháng của khu suối nước nóng này lên đến vài chục tỉ, nếu như anh ta nắm quyền quản lí trong tay thì không phải lo nghĩ vấn đề tiêu xài nữa.
Bạch Phúc An vừa nghĩ đến đó đã thấy sung sướng vô cùng, món hời này quả thực là ngoài ý muốn mà có được. Người cậu này còn đối xử với mình tốt hơn cả ba mình!
“Cậu đối tốt với cháu quá, cháu thật sự không biết cảm ơn như thế nào.” Bạch Phúc An mừng rỡ nói.
“Được rồi cháu không cần cảm ơn cậu, hôm nay tìm cậu có việc gì? Không phải cháu đang đi họp lớp à? Sao lại về đây tìm cậu rồi?”
“Vẫn là cậu hiểu cháu.
Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là cháu muốn mượn vài người của cậu ạ?” Bạch Phúc An có chút xấu hổ nói.
“Phụ nữ?” Bạch Kiến Phúc nhíu mày hỏi.
“Không, không phải ạ. Vài vệ sĩ hoặc vài tên côn đồ thì càng tốt ạ!” Bạch Phúc An hơi híp mắt trong nháy mắt liền khôi phục vẻ mặt ban nãy. Anh ta kể sơ qua sự việc tất nhiên không đề cập đến những cái mất mặt của bản thân.
Bạch Kiến Phúc hừ một cái rồi nói: “Trò đùa gì vậy? Một tên ăn bám ở rể mà dám chọc vào cháu dâu nhà họ Bạch? Mất hết mặt mũi đàn ông!”
“Cậu, bọn họ biết rõ quan hệ của cậu cháu mình nhưng vẫn không nề mặt nên cháu mới đến nhờ cậu giúp. Cháu với Châu Tuệ Mẫn mất mặt thì không có gì to tát nhưng không thể để mất mặt cậu và nhà họ Bạch được.” Bạch Phúc An nói đầy lí lẽ.
“Được rồi, cháu về trước đi. Lát cậu sắp xếp vài tên côn đồ qua đó đòi lại công bằng cho cháu và Châu Tuệ Mẫn.” Bạch Kiến Phúc chậm rãi nói.
Dùng vệ sĩ của mình giải quyết những việc thế này không hay lắm, tốt nhất là mượn người của Tôn Phước Long. Một lúc sau Bạch Phúc An đã quay trở lại chỗ họp lớp với vẻ mặt tươi cười đắc ý.
Vừa trở lại Bạch Phúc An đã ghé vào tai Châu Tuệ Mẫn nói: “Cậu không chỉ giúp giải quyết vụ này mà còn nói sẽ tặng chiếc Ferrari ngoài kia cho em! Còn nữa, sau này cậu sẽ để chúng ta tiếp quản khu suối nước nóng đó. Cậu sẽ không trơ mắt đứng nhìn chúng ta bị người khác làm bẽ mặt đâu. Em cứ đợi xem kịch hay thôi.”
Châu Tuệ Mẫn nghe xong hết sức đắc ý, cố tình giẫm mạnh giày cao gót xuống sàn đi đến trước mặt Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương rồi lạnh lùng nói: “Các người đi đời rồi dám đắc tội với tôi à? Lát nữa cậu tôi sẽ cho các người nhận đủ, cứ chuẩn bị quỳ xuống van xin tôi là vừa! Làm người ấy à, chuyện gì nên làm và chuyện gì không nên làm các người không biết sao?”
“Một đứa con mà nhà họ Trịnh không cần, một tên ở rể nghèo kiết xác mà dám chọc tức tôi đây. Hôm nay Châu Tuệ Mẫn này sẽ cho hai người nếm mùi sống không được mà chết cũng không xong! Còn mày và mày nữa, đều chung một kết cục cả!” Châu Tuệ Mẫn tức giận chỉ tay vào cả An Diệu Linh và Triệu Lan Hương.