Bùi Nguyên Minh cau mày nhìn những tên côn đồ này, lạnh lùng lên tiếng: "Các người dù sao cũng là người ở Đại Hạ, dù các người có chút kỹ thuật thì cũng không thể nói chuyện có lý một chút sao?"
"Trơ mắt nhìn phụ nữ Đại Hạ của mình bị người khác làm nhục, các người chẳng những không ngăn cản mà còn trợ giúp cho hành vi này nữa sao?"
"Các người có còn là đàn ông nữa hay không?"
"Làm nhục sao?" Người đàn ông kia cười gằn hỏi lại: "Hầu hạ cậu Takei của bọn tạo chính là một việc vô cùng đáng tự hào!"
"Chỉ khi nào các cô gái Đại Hạ của các người khởi xanh bốc trên mộ tổ tiên thì mới có tư cách hầu hạ những người đàn ông cao quý của bọn tao!"
"Sao mày có thể nói việc đó là làm nhục?"
"Chẳng lẽ mày không biết chỉ cần ông đây lấy thân phận là người của đảo quốc ra thì sẽ có không biết bao nhiêu phụ nữ Đại Hạ muốn nhào tới sao?"
"Tao biết người Đại Hạ bọn mày không phục, thế nhưng thế giới này là như vậy đấy. Chỉ có những cao thủ mới được hưởng thụ nhiều hơn, cũng có nhiều thứ hơn!"
"Nhìn một tên đàn ông trói gà không chặt như mày thì đừng nói tới việc có thể hưởng thụ những cô gái này mà cho dù mày có phải bảo vệ họ mày cũng không thể làm được!"
"Bây giờ, tao muốn mày phải nhanh chóng quỳ xuống, dập đầu xin lỗi tạo sau đó | hãy nhanh chóng cút đi!"
"Nếu không ông đây không ngại giết chết mày đâu!"
Hiển nhiên là người đàn ông này vẫn luôn ngang ngược như thế ở cảng thành, vô cùng phách lối. Nếu không gã cũng sẽ không nói ra những lời như thế.
Sắc mặt của Bùi Nguyên Minh trở nên lạnh lùng, không nhìn thẳng vào người đàn ông kia, chỉ lạnh lùng lên tiếng: "Mau thả người, anh không hiểu ý tôi muốn nói sao?"
"Đừng ép tôi phải ra tay!".
"Ôi, ở trên địa bàn của mấy anh lớn mà còn muốn động tay động chân sao?" Mấy tên côn đồ kia nhanh chóng lên tiếng chế giễu anh: "Mày có biết bọn tao là ai không?" | "Bọn tao chính là người của bang Hồng Hưng đấy!"
"Trên hai con đường đánh bạc ở cảng thành này, người của bang Hồng Hưng bọn tao là duy nhất!"
| "Nếu mày không muốn cả gia đình mày chết dưới tay bọn tao thì tao khuyên mày. nên ngoan ngoãn quỳ xuống, nói một tiếng xin lỗi với ngài Kameshita đi!"
"Nếu không mày sẽ nhanh
chóng biết được chữ chết được viết thế nào đấy!".
Lúc này, vẻ mặt của Kameshita hiện lên vẻ chế giễu, ánh mắt gã nhìn về phía Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng lên tiếng: "Nhìn thấy chưa? Nếu muốn đập chết mày thì ông | đây cũng không cần phải tự ra tay"
"Người Đại Hạ của mày có thể giết chết mày luôn đấy!". Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: "Xem ra các người đã quyết tâm không thả người đúng không?"
"Cậu Takei của bọn tao vẫn còn chưa được chơi, sao có thể thả người được?"
Kameshita nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt châm chọc: "Tao nói cho mình biết cho dù đây có là vợ mày, hay em gái mày thì tối nay nó cũng phải hầu hạ cậu chủ Takei rồi mới được đi!".
"Cho dù trong lòng mày có khó chịu, có tức giận thế nào thì mày cũng nhìn xuống cho ông đây. Nếu không mày sẽ bị ném xuống biển quốc tế làm mồi cho cá ăn đấy, có biết chưa?"
Kameshita vô cùng phách lối, căn bản không xem người Đại Hạ ở đây ra gì cả.
Theo những gì anh biết thì nếu dám kiếm chuyện với đám người này thì đều là tự tìm đến cái chết.
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng tiến lên: "Anh cảm thấy nếu ở trước mặt tôi thì các người còn có cơ hội đụng vào cô ấy sao?"
"Bốp!".
Kameshita nhanh chóng tát mạnh một cái vào mặt Hòa Bích Ngân rồi lạnh lùng lên tiếng: "Tao đã động vào nó ngay trước mặt mày rồi đấy, mày có thể làm gì được tao?"
Bùi Nguyên Minh cũng không nói nhảm, nhanh chóng tiến lên một bước.
Kameshita cười lạnh xoay người, chỉ vào mấy tên côn đồ của bang Hồng Hưng: "Phế nó cho tao! Tao phải đưa người phụ nữ này đến cho cậu Takei chơi trước!".
Trong lúc nói chuyện, gã nhanh chóng nắm lấy tóc của Hòa Bích Ngân, sau đó nhanh chóng kéo cô ta vào một khách sạn gần đó.
Bùi Nguyên Minh cau mày tiến lên, mấy tên côn đồ ở bang Hồng Hưng nhìn nhau một cái, sau đó đồng loạt lên tiếng: "Chơi nó!"
| Mấy tên côn đồ của bang Hồng Hưng này đều đồng loạt ra tay, lao thẳng về phía Bùi Nguyên Minh.
- -----------------