"Phể bỏ ngũ chi của Takei? Ý cô là bao gồm bên dưới nữa sao?" Trần Hồng Điệp ra vẻ buồn cười nói. "Hòa Bích Ngân, làm người nên chưa đường lui cho người ta, sau này còn dễ nhìn mặt nhau!" "Cô đừng trưng ra bộ mặt người bị hại với tôi, chẳng phải cô chẳng có chuyện gì sao?" "Được voi đòi tiên, hùng hổ dọa người, cô thật sự cho rằng Trần Hồng Điệp tôi sợ nhà họ Hòa bọn cô sao?" "Muốn trở mặt hoàn toàn với tôi, cô cảm thấy cô có thể nhận được lợi ích gì sao?"
Nói đến đây, Trần Hồng Điệp tỏ vẻ lạnh lùng.
"Tôi sẽ cho cô một phút!"
Hòa Bích Ngân hoàn toàn không để ý tới Trần Hồng Điệp đang tức giận, mà lạnh lùng nói: "Hoặc là cô ra tay, hoặc là người của chúng tôi ra tay"
Sắc mặt Trần Hồng Điệp hơi xịu xuống, không ngờ Hòa Bích Ngân lại không nể mặt cô ta như vậy. Lúc này, cô ta lạnh giọng nói: "Cô biết cậu Takei là ai không? Cậu ấy là thiên chi kiêu tử của đảo quốc Ám Lệ!". "Cô biết đảo quốc Ám Lệ là như thế nào không?"
"Một trong sáu trường phái lớn của đảo quốc, địa vị ở đảo quốc tương đương với ngũ đại môn phiệt của Đại Hạ chúng ta!"
"Cô muốn phế ngũ chi của cậu Takei, cô muốn nhà họ Hòa và đảo quốc Án Lệ quyết một trận sinh tử sao?" "Cô cảm thấy nhà họ Hòa nhỏ bé của cô có thể gánh vác được hậu quả này không?"
"Xưng vương xưng bá ở vùng đất Las Vegas nhỏ bé chật hẹp, thì đã khiến nhà họ Hòa các người quên đi cân lượng của mình rồi sao?"
Trần Hồng Điệp không hề che giấu sự uy hiếp trên gương mặt, càng muốn nói rõ thân phận của Takei Naoto, mượn đó để áp chế Hòa Bích Ngân. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Nhưng Hòa Bích Ngân vẫn lạnh lùng, chậm rãi nói: "Còn ba mươi giây nữa"
Trần Hồng Điệp hừ lạnh một tiếng: "Hòa Bích Ngân, cô tưởng bản thân là nhân vật lớn lắm sao?"
Một thanh niên đảo quốc lúc này cũng đứng dậy, liếc mắt nhìn Hòa Bích Ngân, nói: "Cô gái kia, đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, cậu Takei của chúng tôi chính là con trai của trưởng lão tộc Takei ở Ám Lệ!"
"Cậu ấy để ý cô, là phúc
phần của nhà họ Hòa các người, là vinh hạnh mười tám đời Hòa Bích Ngân cố tụ được, cô đừng không biết điều!".
"Tôi nói cho cô biết, bây giờ cô tốt nhất là ngoan ngoãn cởi đồ ra, hầu hạ cậu Takei chúng tôi cho thật tốt. Nếu không, tôi đảm bảo nhà họ Hòa của cô chắc chắn sẽ bị diệt môn!".
Nói đến đây, thanh niên đảo quốc cười toe toét, xông tới Hòa Bích Ngân làm một tư thế cứa cổ, vô cùng hống hách độc đoán!
Ánh mắt lão Chụ ngưng lại, bỗng nhiên sau đó lao tới, một cước đạp vào bụng của đối phương.
Một tiếng Trầm", thân hình người đảo quốc này bị đánh bay ra xa, tông thẳng vào tường, nhưng thân hình lão Chu vẫn như bóng ma lao tới, đạp một bước trên không rồi rơi xuống.
“Rắc”
Đầu của người này bỗng chốc đập vào sàn gỗ, trong phút chốc chỉ có thở ra, mà không có hít vào.
Mấy người quốc đảo vây xung quanh ai ai cũng hốt hoảng tinh thần, cảm thấy bản thân giống như đang nhìn nhầm.
Thanh niên đảo quốc mới nói vừa rồi, cũng được coi là một cao thủ trong số những người đảo quốc. Vậy mà lại | bị lão Chu dễ dàng giết chết trong phút chốc?
Như thế chứng tỏ sức mạnh của nhà họ Hòa ở Las Vegas cũng giống như lão Chu này vậy. Bùi Nguyên Minh đứng nhìn cảnh tượng này cũng chẳng nói gì, nhà họ Hòa nếu như ngay cả chút sức mạnh cũng không có, lúc này e là sớm đã bị người ta giết vô số lần rồi.
Cùng lúc đó, ánh mắt của Bùi Nguyên Minh cũng nhìn về phía Takei Naoto. Vị thiếu gia Takei kiêu ngạo này đột nhiên cau mày xoa xoa vị trí ấn đường, như thế chịu phải kích động gì đó.
Bùi Nguyên Minh nhớ tới viên thuốc nhỏ màu xanh lam đối phương vừa nuốt xuống, trên mặt lộ ra một nụ cười thú vị.
Khi viên thuốc màu xanh lam đó được phát minh ra, chính là dùng để điều trị bệnh tim...
- -----------------