Bốp! Bốp! Bốp
Mấy cái tát giáng xuống cả hai bên mặt trái phải của Lý Đông Lưu mà không hề có một chút tín hiệu báo trước nào cả. Trong chốc lát, mặt của Lý Đông Lưu phù ra như mặt lợn.
Lý Đông Lưu không hiểu gì cả: “Anh Hồ, em bảo anh đánh thằng phế vật kia mà, sao anh lại…”
Không chỉ có Lý Đông Lưu mà tất cả những người ở đó đều ngơ ngác không hiểu gì.
Thế này là thế nào?
Ngô Kim Hồ không phải là đại ca tốt của Lý Đông Lưu sao?
Nói lật mặt là lật mặt ngay luôn vậy.
“Mày đâm đầu vào chỗ chết rồi mà còn muốn hại tao, hôm nay tao phải cho mày ra bã…” Cú đá của Ngô Kim Hổ làm cho Lý Đông Lưu bay xa tới vài mét, rồi Ngô Kim Hồ lại tức giận nói: “Đánh này, tao đánh chết mày…”
Những đàn em đi theo Ngô Kim Hồ đến đây lúc đầu còn ngơ ngác không hiểu gì nhưng bây giờ cũng đã phản ứng lại được. Đại ca đã mở miệng rồi thì làm sao có thể đứng không nhìn được. Đánh thôi!
Trong chốc lát, cả một đám mười mấy người bao quanh Lý Đông Lưu, đấm đá anh ta một trận.
“Vì sao? Anh Hồ, sao anh lại đánh em?”
Lý Đông Lưu nước mắt tèm lem, lăn lộn trên đất nhưng vẫn gào mồm lên hỏi tại sao.
Những người nhà
họ Trịnh quay mặt nhìn nhau, Lý Đông Lưu hôm nay không bị đánh chết ở đây chứ?
Đến cuối cùng khi ông cụ Trịnh không còn chịu được nữa thì ho một tiếng, nói: “Anh Hồ, xin anh.”
“Ai dám nhiều lời thì hôm nay tôi xử lý kẻ đó.” Ngô Kim Hồ trợn mắt trừng trừng nhìn ông cụ Trịnh, rồi tự mình đi đến trước mặt Lý Đông Lưu, giẫm chân lên mặt anh ta, rồi dùng sức nghiến qua nghiến lại.
Tất cả mọi người ở đó đều bị dọa sợ đến mức đơ hết người ra, tối nay thật sự có án mạng xảy ra.
“Cậu… Bùi Nguyên Minh…” Lúc này, Ngô Kim Hồ mới rón rén đi đến trước mặt Bùi Nguyên Minh, lúc đầu anh ta định gọi hai chữ cậu chủ nhưng cuối cùng cũng nhìn lại được: “Anh yên tâm đi, tên oắt con không có mắt này lại dám làm khó dễ anh, hôm nay em xử chết nó.”
Lúc nói câu này ra, mồ hôi lạnh trên người Ngô Kim Hồ vẫn chảy ra như suối. Hôm qua anh ta gặp Bùi Nguyên Minh, còn chưa kịp khoe công thì đã xuất hiện chuyện này, lúc này Ngô Kim Hồ hận không thể đâm chết luôn Lý Đông Lưu.
Chuyện gì vậy?
Nhìn dáng vẻ của Ngô Kim Hổ, tất cả mọi người đều ngơ ngác không hiểu gì.