Đổng Hoài An đáp theo bản năng: “Bác sĩ, đây là anh Bùi, bạn của tôi, làm phiền cô châm chước một chút”
“Châm chước một chút? Loại chuyện này có thể châm chước được sao?”. | Nữ pháp y hừ lạnh một tiếng, một lát sau, cô ta hình như nhìn thấy thẻ tên trên ngực của Đồng Hoài An, sững sờ một chút, rồi mới nhe giọng bảo: “Hóa ra là cô Hoài An. Nhưng cho dù là cô thì cũng không thể phá hỏng quy tắc được! Muốn cho anh. Bùi tiến vào cũng không phải không thể, anh có thể ra ngoài đăng ký trước, lập biên bản rồi mới có thể tiến vào”
Bùi Nguyên Minh hơi híp mắt, sau đó cười bảo: “Không thành vấn đề, nếu đã như vậy, bây giờ tôi sẽ qua đó một chuyến, phòng đăng ký ở đâu nhỉ?”
Nữ pháp y đi ra ngoài cửa, chỉ về phía phòng đăng ký cho anh: “Bên đó có một phòng đăng ký, phía trên có biển ấy, trong đó có một bác sĩ phụ trách đăng ký, tên là Tổng Cảnh Thâm. Anh tìm anh ta đăng ký là được”. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
“Cảm ơn bác sĩ” Bùi Nguyên Minh gật đầu, sau đó xoay người đi vào hành lang trống không.
| Nữ pháp y nhìn bóng dáng anh biến mất, sau đó tầm nhìn của cô ta lại rơi lên người hai vị thám tử.
"Úi!"
Nữ pháp y đột nhiên kêu lên một tiếng mềm mại, giống như bị treo chân, định sờ lên chân mình theo bản năng. Cổ chân trong suốt như pha lê lộ ra của cô ta khiến hai thám tử vốn đang nhìn không chớp mắt, cũng nhìn xuống theo bản năng.
“Soạt soạt soạt..”.
Trong nháy mắt tầm nhìn của hai vị thám tử di chuyển, nữ pháp y đột nhiên giơ tay, chỉ thấy một làn khói màu trắng bay ra từ trong tay áo của cô ta. Thân hình của | hai vị thám tử đều lung lay, trực tiếp xụi lơ trên mặt đất.
| Nghe được âm thanh, Đổng Hoài An đang chuẩn bị kiểm tra thi thể một lần nữa sững sờ, xoay người lại theo bản năng. Khi nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của cô ta trực tiếp khó coi đến cực điểm: “Cô là ai? Hình như tôi không biết cô, giữa tôi và cô không thì không oán,
cô làm vậy là có ý gì? Là ai đã sai cô tới đây?”.
Đổng Hoài An định sờ vào sáng tay cầm ngắn theo bản năng, nhưng lại phát hiện ra bởi vì mặc đồ bảo hộ, nên không cách nào nhanh chóng rút súng ra được.
Nữ pháp y híp mắt, trở tay đóng cửa lại, cười bảo: “Yên tâm đi, cô Hoài An, cô là con gái của nhà thống đốc Cảng Thành, có làm thế nào tôi cũng sẽ không động vào cô đầu. Dù sao thì nếu cô chết rồi, tôi cũng sẽ gặp phiền phức.
Bây giờ tôi chỉ cần có phối hợp một chút, làm điều kiện giao dịch của tôi mà thôi. Cô cũng đừng trách tôi, muốn trách thì trách Bùi Nguyên Minh, ai kêu anh ta lại giết em trai đáng yêu của tôi chứ?”
“Em trai cô?”. | Đồng Hoài An hơi sững sờ, sau đó liếc mắt nhìn về phía thi thể phía trước theo bản năng: "Cô là chị gái của Takei Naoto?”
Nữ pháp y cười nhạt, trên gương mặt mang theo vẻ đau đớn nhàn nhạt: “Không sai, tôi chính là Takei Rumiko. Takei Naoto là người được tối đổ phần đổ nước tiểu chăm lớn, thằng bé chết, hơn nữa còn chết đột ngột ở xứ người, người làm chị như tôi đây làm sao có thể không nghe không hỏi được chứ? Không giết chết hung thủ, thì làm sao có thể an ủi linh hồn của thằng bé ở trên trời được? Làm sao lấy lại được thể diện của nhà Takei chúng tôi?”
| Đổng Hoài An chậm rãi lùi lại, vừa lùi ra sau, vừa nói: “Cô muốn giết Bùi Nguyên Minh, vậy tại sao vừa rồi không ra tay? Ngược lại còn dụ anh ta đi, sau đó đối phó với tôi? Tinh thần võ sĩ đạo của Đảo Quốc các người đâu? Lại còn muốn dựa vào tôi để uy hiếp Bùi Nguyên Minh sao? Đảo Quốc Âm Lệ các người, nhà Takei các người, thật đúng là không biết xấu hổ!”
| Takei Rumiko thản nhiên bảo: “Có thể dùng cái giá nhỏ nhất để báo thù cho em trai tôi, có thể ép hung thủ giết chết em trai tôi quỳ trước thi thể của em ấy, và khóc lóc thảm thiết, vậy âm hiểm một chút thì đã làm sao chứ?”
- -----------------