| Sẩm tối, tại khách sạn lớn ở Cảng Thành. Tuy là khách sạn lớn, nhưng trên thực tế nơi này lại là nhà tang lễ duy nhất khắp toàn bộ Cảng Thành, cung cấp hàng loạt các dịch vụ ăn ở, lại có không ít biệt thự dành riêng cho những người có chức sắc dùng.
Thi thể của Takei Naoto được gửi đến nơi này sau khi báo cáo khám nghiệm tử thi cho ra, hơn nữa còn chiếm một biệt viện trong góc. Biệt viện này vắng vẻ, cho dù có chiếm đất thì môi trường vẫn vô cùng khiến người dễ chịu.
Sau khi thi thể của Takei Naoto được đưa đến nơi này, lúc này người nhà Takei đều trọ ở đây. Ngoại trừ Takei Masaki và con trai, con gái của ông ta ra, thì ông ta còn dẫn theo toàn bộ linh tinh nhuệ của nhà Takei tới đây. Rất dễ nhận thấy, lần này không giúp nhà Takei đòi lại công bằng thì ông ta sẽ không bỏ qua đầu.
Bảy giờ tối.
Một chiếc Benz Maybach màu đen xuất hiện trước cửa biệt viện một cách im hơi lặng tiếng, đối diện với linh đường treo đèn lồng màu trắng.
Sau đó cửa xe mở, mấy lính tinh nhuệ của Hồng Hưng bước ra. Ngay sau đó, một cô gái trẻ tuổi mang theo vài phần tiều tụy trên gương mặt đi xuống. Tuy cô ta cũng đã bị thẩm vấn cả ngày, nhưng đến chiều, cô ta vẫn được nộp tiền bảo lãnh cho về, dưới sự hợp sức đảm bảo của rất nhiều luật sự liên danh của Cảng Thành.
Vẻ tiều tụy và mệt mỏi không thể che lấp được dung mạo xinh đẹp và vẻ phong tình vô cùng của cô ta, đây hiển nhiên cô cả của Hồng Hưng, Trần Hồng Điệp.
| Vừa rồi đi ra khỏi sở cảnh sát, việc đầu tiên mà cô ta làm chính là tới nơi này thắp hương cho Takei Naoto.
Sau khi cắm ba nén hương lên, mùi hương nhẹ nhàng bao trùm khắp toàn bộ linh đường Trần Hồng Điệp lại lôi một xấp tiền giấy ra, xé từng tờ một rồi ném vào trong chậu than trước mặt. Có thể nhìn thấy những tờ tiền giấy này bị đốt thành màu đen bay khắp trời, giống như một gương mặt đang giương nanh múa vuốt. Đọc tiếp tại Web truyện t amlinh nhé!
Trần Hồng Điệp thả tờ tiền giấy cuối cùng xuống, sau đó cô ta đi tới trước mặt người đàn ông thoạt nhìn cùng lắm chỉ hơn ba mươi tuổi, với vẻ mặt nặng nề, cúi người chín mươi độ: “Ngài Takei Seiichiro, xin hãy nén bị thương!”
Khi cúi đầu,
làn da trắng nõn trước ngực hiện ra, có thể nhìn thấy rõ ràng. Takei Seiichiro liếc mắt nhìn theo bản năng, trong con ngươi lóe lên một tia lạ thường. Nhưng anh ta hình như rất rõ thân phận của Trần Hồng Điệp, nên lúc này chỉ ngồi quỳ gối, đáp lễ: “Cô Hồng Điệp có lòng rồi”.
Trần Hồng Điệp dường như không phát hiện ra vẻ khác thường của đối phương, lúc này mới chậm rãi bảo: “Ngài Seiichiro, ba tôi vốn muốn đích thân tới thắp hương cho Takei Naoto. Nhưng ông ấy nói, trước khi đưa được hung thủ ra trước công lý, thì ông ấy không có mặt mũi tới đây. Bây giờ ông ấy đã đích thân tới tới sở cảnh sát Cảng Thành để đàm phán”
“Cho dù như thế nào, thì lần này vẫn sẽ cho nhà Takei một lời giải thích, để nhà Takei biết, Cảng Thành chúng tôi có quan thanh liêm. Đồng thời, ba tôi cũng nói, lần này không chăm sóc tốt khách quý ở Đảo Quốc là trách nhiệm của Hồng Hưng chúng tôi. Phía bên trưởng lão Takei muốn đánh muốn phạt, thì Hồng Hưng chúng tôi tuyệt đối không oán hận nửa lời”
Rất dễ nhận thấy, đây đều là những lời mà vị trợ lý Hồng Hưng đó dặn dò cô ta. Bằng không, với tính cách của Trần Hồng Điệp mà nói, sẽ không có khả năng nói ra những lời lấy lòng này cho lắm.
Takei Seiichiro hơi híp mắt lại, con người không có một chút dao động nào, mà đáp với vẻ mặt lạnh lùng: “Cô Hồng Điệp hà tất phải nói quá lời như thế. Trải qua mọi chuyện, chúng tôi hoàn toàn biết ngay cả cô Trần cũng đã chịu thiệt nhiều”
“Hồng Hưng cũng đã chết mất một vị đại cao thủ, đủ để chứng minh Hồng Hưng rất coi trọng chuyện. này. Nhưng chuyện phát triển đến mức độ này đã không còn nằm trong khả năng của Hồng Hưng nữa rồi. Cơ mà... Chuyện quán bar, chúng tôi có thể thừa nhận mình xui xẻo, dù sao thì chúng tôi cũng là người sai trước. Nhưng cái chết của em trai tôi, Takei Naoto, nhà Takei chúng tôi nhất định phải đòi lại sự công bằng. Dù sao thì giết người đền mạng, nợ tiền trả tiền, cũng là đạo lý hiển nhiên từ xưa đến nay
- -----------------