Người và chó? Chẳng có đạo lý gì để nói? Giết hết?
Giọng điệu hờ hững của Bùi Nguyên Minh khiến cho đám người Đảo Quốc lòng đầy căm phẫn, tức đến | bùng nổ!
Người Đại Hạ trước mặt này rõ ràng đã bị nhiều người bao vây như vậy, giống như chọc rùa trong bình rồi! Vậy mà vẫn còn dám nói ra những lời kiêu ngạo, ngông cuồng và không biết xấu hổ như vậy. Anh không biết chữ chết viết như thế nào sao?
Sự kiêu ngạo và ngang ngược đến tận trời này khiến tinh thần của những người ở đây đều hoang mang, suýt chút nữa thì cho rằng người bị bao vây chính là mình. Còn có một võ sĩ Đảo Quốc không nhịn được mà vả mình một cái, để chắc chắn mình không phải đang nằm mơ.
Mấy người đẹp Đảo Quốc mặc Yukata nhìn Bùi Nguyên Minh từ trên xuống dưới, vẻ mặt như đang nhìn một thằng đần. Rõ ràng các cô đi theo nhà Takei xuất chinh nhiều năm như vậy, đã từng thấy không ít người kiêu ngạo và ngang ngược.
Nhưng người kiêu ngạo và ngang ngược đến mức độ ngu ngốc thế này thì đúng là chưa gặp được mấy người!
Mà lúc này, Takei Seiichiro cũng cảm thấy mình có một ngụm máu to cần phải phun ra. Anh ta cũng được xem là một nhân vật, một đứa em trai ruột thì chết, một đứa em gái ruột thì bị phế, dưới tình huống như vậy, anh ta có thể bỏ qua sự thật chỉ để bắt Bùi Nguyên Minh.
Nhưng bộ dáng đã sớm nhìn thấy anh ta của Bùi Nguyên Minh, lại khiến cho Takei Seiichiro chỉ hận đến nghiến răng nghiến lợi. Đây không những là khinh thường Takei Seiichiro anh ta, mà còn là coi thường nhà Takei, thậm chí là toàn bộ Đảo Quốc Âm Lệ.
Người Đại Hạ trước mắt này, lấy đâu ra tự tin, lấy đâu ra dũng khí mà dám nói ra những lời như vậy chứ?
Takei Seiichiro hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh, rồi nói một cách lạnh lùng: “Vốn dĩ tôi chỉ định phế cậu, để cậu chấp nhận việc xử trí của pháp luật Cảng Thành, cho cậu ngồi ăn cơm tù! Nhưng tôi đột nhiên cảm thấy không cần phải như vậy nữa! Cứ trực tiếp giết chết cậu sẽ dứt khoát hơn”. Đọc tiếp tại Web truyện t amlinh nhé!
Bùi Nguyên Minh Huỗi ngón tay trỏ trái, nhẹ nhàng lướt trên thanh trường đạo Đảo Quốc, sau đó thản nhiên đáp:
“Quả đúng là không cần phải như vậy. So với sự thật Takei Naoto
chết đột ngột ở nơi đất khách, thì điều mà các người quan tâm hơn chính là lợi nhuận mà Trần Hồng Điệp mang đến cho các người”
“Nếu các người đã chuẩn bị đi đến tận cùng với bọn họ, nếu các người đã định không nói lý lẽ, vậy tôi cần gì phải nói lý lẽ với các người? Cứ giết sạch các người, vậy không phải lý lẽ sẽ nằm ở phía tôi hay sao? Nắm đấm to chính là đạo lý, đây mới là đạo lý vĩnh viễn”.
Nhìn thấy bộ dạng muốn cắn chết những người có mặt ở đây của Bùi Nguyên Minh, lúc này, Trần Hồng Điệp cũng cảm thấy đau dạ dày. Bộ dáng của Bùi Nguyên Minh giống như một đại nhân vật ở giới thượng lưu.
Trong quan điểm của cô ta, tứ thiếu Cảng Thành cũng chưa có tư cách nói chuyện như vậy. Trong thế hệ trẻ tuổi ở Cảng Thành, chỉ có Bùi Cửu Thiên là có tư cách nói ra những lời như vậy.
Nhưng bây giờ một người nội địa lại thật sự coi mình thành mãnh long qua sống sao?
Vận may tốt, ăn bám được Đổng Hoài An, có Đổng Quốc Đạt che chở, thì cảm thấy mình có thể diễu võ giương oai được rồi sao?
“Không biết xấu hổ!” Trần Hồng Điệp hừ một tiếng với vẻ mặt khinh thường. “Đồ ngông cuồng!”
Takei Seiichiro thì lại lùi lại nửa bước, trong nháy mắt tiếp theo, anh ta ra hiệu bằng tay, lạnh lùng bảo: “Ra tay, giết cậu ta!”
| Vừa dứt lời, mấy chục võ sĩ Đảo Quốc và ninja đồng thời tiến lên, muốn xông về chỗ Bùi Nguyên Minh đang đứng. Đối với bọn họ mà nói, lợi nhuận mới quan trọng nhất, giết Bùi Nguyên Minh thì lợi ích mà bọn họ có thể nhận được, cũng đủ để những người có mặt ở đây như bọn họ có được một cuộc sống vinh hoa phú quý.
Mà Trần Hồng Điệp cũng đã mở chốt an toàn của súng, nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh, chỉ cần tìm thấy cơ hội là cô ta sẽ không ngại mà tự tay giết chết người này.
“Các người không ổn” Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi, vẻ mặt vẫn hờ hững như lúc ban đầu.
“Ngu xuẩn!” Một đám người Đảo Quốc xông lên phía trước.
- -----------------