Bùi Nguyên Minh nghe thấy thế thì thản nhiên nói.
“Giúp đế quốc hoàng thất Ba Tư làm việc? Trưởng công chúa hoàng thất của bọn họ mất mặt ở chỗ tôi, một nô bộc như thế cũng dám cây già lên mặt, tôi sẽ không cho kẻ này mặt mũi” Sau khi nói xong, Bùi Nguyên Minh dẫn đầu đi ra.
Rất nhanh hai người đi thang máy chuyên dụng đến vườn hoa trên không trung ở tầng cao nhất.
Nơi này chiếm diện tích khoảng năm, sáu trăm mét vuông, xung quanh đều là cây cối xanh um, ở chính giữa bố trí một căn phòng tiếp khách khoảng hai trăm mét. vuông, trên vách tường bên trong đều là tranh chữ nổi tiếng, khắp nơi đều là gỗ lim. viền vàng điêu khắc theo kiểu đồ dùng truyền thống của gia đình Đại Hạ, một chỗ bố trí lịch sự tao nhã như thế rất độc đáo, đáng để người ta ngưỡng mộ.
Mà lúc này đây, vốn dĩ trong căn phòng khách tinh xảo lại là khung cảnh hỗn độn. Đọc tiếp tại truyện t amlinh 2 47!
Không ít chiếc ghế có giá trị đắt đỏ bị đập nát, bàn trà vương vãi, thậm chí còn có thể nhìn thấy mấy mảnh thủy tinh trên mặt đất.
ở chính giữa có hai lão giả đang ngồi đó, một người mặc đường trang, râu tóc bạc phơ, một gương mặt hình chữ điền, nhìn qua dáng vẻ không giận tự uy, chắc hẳn là Long Ngạo Thiên.
Một người khác là người phương tây, ông ta mặc kiểu áo đuôi tôm, hốc mắt hôm sâu, dáng vẻ rượu chè, gái gú quá đà, chẳng qua khí chất trên người vẫn tạm được. Đọc tiếp tại truyện t amlinh 2 47!
| Mà sau lưng bọn họ còn có mười người cả nam lẫn nữ, dẫn đầu là Công Tôn Vũ Nhiên.
Những người này đều là người bên chấp pháp đường.
Cả đám đều là tư thái ngạo mạn cao cao tại thượng, giống như không đem bất kỳ kẻ nào ở đây nhìn vào trong mắt, nhất là Công Tôn Vũ Nhiên, sau khi có Long Ngạo Thiên làm chỗ dựa, trên mặt cô ta còn mang theo biểu cảm coi trời bằng vung. Đọc tiếp tại truyện t amlinh 2 47!
“Khốn kiếp, sao tên họ Bùi và cô nàng họ Đổng kia còn chưa đến?” Nhìn thấy lại có người đi tới, lúc này Trương Laffey cho rằng đó là người làm nhà họ Đổng, ông ta không kìm được mà mắng to: “Không biết chúng tôi có thân phận
gì à?”
“Để hai người chúng tôi phải chờ hai tiểu bối mười mấy phút, bọn họ cho rằng mình là ai chứ?”.
Giờ phút này đây, Trương Laffey mang theo tư thái của người đứng đầu Cảng Thành, mang theo vẻ mặt chất vấn, lạnh lùng nói.
“Người nhà họ Đổng cũng không biết quy củ à?”. “Con có thằng nhóc họ Bùi kia nữa, không biết mình có bao nhiêu phân lượng à?”
“Biết ông đây tới trước còn không biết điều đến sớm chờ đợi. Cho rằng mình là nhân vật lớn à? Nói cho bọn họ, biến ngay”.
Long Ngạo Thiên cũng mang theo sát khí lạnh lùng nói.
“Đồ khốn kiếp! Ông đây là nhóm người cao tuổi và có tư cách nhất ở Long Môn, hơn nữa còn đến từ nhà họ Long, bọn họ có biết ba chữ nhà họ Long đại biểu cho điều gì không?”
“Tôi sẽ cho bọn họ năm phút đồng hồ, trong vòng năm phút, nếu như bọn họ còn chưa xuất hiện, kết cục của bọn họ sẽ như cái bàn này.”
Trong lúc nói chuyện, tay trái Long Ngạo Thiên vỗ xuống một cái, bàn trà bên người răng rắc một tiếng, vỡ vụn.
Hiển nhiên những mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất là kiệt tác của ông ta.
Bùi Nguyên Minh đi đến trước mặt bọn họ, lúc này anh nheo mắt nhìn Long Ngạo Thiên, thản nhiên nói.
“Một cái ghế ba trăm năm mươi tỷ, một khay trà bảy trăm tỷ. Tính toán xem tổng cộng hết bao nhiêu, một lát nữa nhớ thanh toán”
“Họ Bùi kia, ai cho anh dũng khí nói chuyện với Long đường chủ như thế này.”
Nhìn Bùi Nguyên Minh, Công Tôn Vũ Nhiên lập tức nổi giận, lúc này cô ta nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh, nặng nề nói.
Tuy Long Ngạo Thiên chỉ là một phó đường chủ mà thôi, nhưng Công Tôn Vũ Nhiên rất hiểu nên nịnh nọt ông lão này như thế nào, lặng yên không một tiếng động bỏ đi chữ phó, đương nhiên có thể được ấn tượng tốt của Long Ngạo Thiên.
| “Anh chán sống hả?” Đám nam nữ còn lại cũng đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, dáng vẻ có thể ra tay bất kỳ lúc nào.
- -----------------