Trương Laffey chật vật bò lên, há miệng thở dốc, sau đó ông ta nhìn chằm chằm về phía Bùi Nguyên Minh và Đổng Hoài An, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Đổng Hoài An, các người chờ đó cho tôi, các người nhất định sẽ phải hối hận vì chuyện này”.
Ông ta đưa tay lên trời thề.
“Tôi nhất định sẽ kéo nhà họ Đổng các người từ vị trí người đứng đầu xuống, khiến cho các người phải cảm thấy hối hận vì chuyện ngày hôm nay”.
“Tôi chính là người đứng đầu tiền nhiệm của Cảng Thành, tôi có năng lực đó”
“Chỉ cần tôi đem chuyện này ra báo cáo cho hoàng thất đế quốc Ba Tư, các người sẽ xong đời”
Đổng Hoài An từ chối cho ý kiến, cô ta cười một tiếng. “Hoàng thất Đế quốc Ba Tư? Chúng tôi xong đời?”
Bùi Nguyên Minh chậm rãi đi đến trước mặt Trương Laffey, trên mặt anh không một chút nào che giấu sự châm chọc.
“Bảo đế quốc Ba Tư gọi điện thoại đến cho ông, hỏi xem để quốc Ba Tư của bọn họ có dám quản chuyện của Đại Hạ chúng tôi hay không? Đại Hạ của tôi đã sớm. đứng trên đỉnh dân tộc thế giới, thế mà ông còn cam chịu sống dưới bóng của người phương Tây, loại người như ông lại là người đứng đầu tiền nhiệm của Cảng Thành ư?”
“Tôi nhổ vào! Tôi thấy từ đầu đến đuôi ông đều là con chó mà người phương Tây nuôi!”.
Giọng nói vang lên, Bùi Nguyên Minh lại một chân đạp xuống.
Trương Laffey học chính là thuật quyền anh của phương tây, lúc này ông ta phản ứng cũng rất nhanh, trong nháy mắt khi Bùi Nguyên Minh đá một cước này ra, ông ta lập tức dốc toàn lực ra để phòng thủ. Đọc tiếp tại truyện t amlinh 2 47!
Chỉ là, không đợi ông ta giơ tay lên đã cảm thấy bụng tê rần, nhất thời cả người và ghế bay tứ tung, răng rắc một tiếng, đập xuống đất.
“Á!” Tiếng kêu thảm thiết truyền ra, Trương Laffey ngã chổng vó lên trời, nhìn giống như một con rùa đen không cách nào lật người, vô cùng chật vật.
“Gọi điện thoại đi, gọi điện thoại cho ba phương tây của ông, xem bọn họ có dám. | bảo vệ ông hay không?” Bùi Nguyên Minh cười nhạt một tiếng.
“Trái lại tôi muốn xem xem, cái gọi là năng lực của ông, rốt cuộc là cái gì?
Giờ phút này đây, đám người Công Tôn Vũ Nhiên đều tức đến mức nổ tung. | Bùi Nguyên Minh này quá không biết xấu hổ, nhân lúc Đồng Hoài An đánh bị
thương Trương Laffey, anh thế mà bắt đầu tùy ý nhục nhã một người đứng đầu tiên nhiệm đức cao vọng trọng ở Cảng Thành, chuyện này hoàn toàn không đem đám người bọn họ để vào mắt.
“Bùi Nguyên Minh!” Trương Laffey chật vật bò lên, chỉ vào Bùi Nguyên Minh rồi nói.
| “Cậu lại dám ra tay với tôi?”
“Bốp!” Bùi Nguyên Minh trở tay tát ra một cái, trực tiếp khiến cho Trương Laffey vừa mới đứng lên ngã trên mặt đất.
Trong nháy mắt sau đó, đầu của Trương Laffey đập mạnh xuống đất, trên mặt đều là tro bụi, nhìn qua vô cùng thê thảm.
Nhưng đồng thời, trong lòng ông ta ngoại trừ tức giận thì còn có cảm giác tuyệt vọng, nghĩ mà sợ.
Ông ta tự nhận bản thân mình cũng được xem như một cao thủ, thế nhưng vừa rồi ông ta căn bản không nhìn thấy được động tác của Bùi Nguyên Minh như thế nào.
“Họ Bùi kia, cậu quá phách lối, quá càn rỡ”.
Trương Laffey che mặt: “Cậu không chỉ giết người phóng hỏa, hơn nữa còn không coi bề trên ra gì, đối với người già không có bất kỳ sự tôn trọng nào. Tôi nhất định sẽ cho người xử lý cậu. Tôi nhất định sẽ để cho quan chức Cảng Thành cho tôi một câu trả lời thỏa đáng”.
“Không coi bề trên ra gì?” Bùi Nguyên Minh đi lên phía trước, đưa tay phải ra vỗ lên mặt Trương Laffey, lạnh lùng nói.
“Ông là một người Cảng Thành lại lấy một cái tên nửa ta nửa tây thì thật sự cho | rằng mình là người phương Tây ư?”
“Cao cao tại thượng? Tự cho mình là đúng, chẳng lẽ ông không biết, trên quốc tế, người phương tây cũng không dám tỏ vẻ gì với Đại Hạ ư?”.
“Tôi thân là phân hội trường Long Môn thủ đô, thân phận và địa vị vô cùng cao quý, ông chỉ là một kẻ đã sớm lui xuống, ăn no rỗi việc dây vào chuyện của Long Môn còn chưa tính, đập hỏng đồ nhà họ Đổng còn chưa tình, nhìn thấy tôi còn giả vờ giả vịt con chưa tính. Nhưng ai cho ông dũng khí để ông hết lần này đến lần khác mượn danh người phương tây làm màu trên lãnh thổ Đại Hạ của chúng tôi.”
- -----------------