Hình như thư mời của nhà họ Đổng không quá được coi trọng, chỗ ngồi là một hàng ghế kém nhất.
Hiển nhiên trong giới thượng lưu Cảng Thành và Las Vegas có quá nhiều quyền quý, mặc dù nhà họ Đồng là gia tộc hạng nhất, nhưng ở nơi như Cảng Thành và Las Vegas vẫn có chút không quá nổi bật.
Chắc hẳn người nhà họ Hòa và nhà họ Thôi đều đến, chẳng qua hiện trường có nhiều người như vậy, trong lúc nhất thời Bùi Nguyên Minh không nhìn ra bọn họ ở nơi nào, cũng không đến chào hỏi.
Chẳng qua hai người Trương Alex và Maria, không biết vô tình hay cố ý, sau đi đến giữa sân, bọn họ vẫn vừa cười vừa nói.
Bọn họ ngồi ở vị trí gần giữa, rất dễ khiến người ta chú ý.
Bùi Nguyên Minh nheo mắt nhìn đôi nam nữ chó chết này, vẻ mặt hờ hững, có thể khiến cho đám người luôn mắt cao hơn đầu đế quốc Ba Tư nhìn trúng, cũng không biết là thứ gì.
Vừa nghĩ đến đây, Bùi Nguyên Minh liếc mắt nhìn bảng danh sách trong tay, lúc nhìn thấy một đồ vật trong đó, sắc mặt của anh trở nên vô cùng cổ quái.
“Các vị khách quý thân mến, buổi đấu giá của Đạo Quan Ngũ Mai xin phép được chính thức bắt đầu.”
Đại khái khoảng nửa tiếng sau, lập tức nhìn thấy một người phụ nữ lạnh nhạt đi ra, không nhìn rõ tuổi tác của cô ta, chỉ có thể nhìn ra cô ta bảo dưỡng khá tốt, dáng người cũng tốt.
Khuyết điểm duy nhất chính là vẻ mặt lạnh lẽo, trên mặt không có nụ cười nào. Sau khi đi ra, cô ta tùy ý nói, sau đó lập tức để buổi đấu giá bắt đầu. Đọc tiếp tại truyện t amlinh 2 47!
Món đồ đấu giá thứ nhất là sự thanh hoa đến từ thời nam tống, màu sắc rất đẹp, chất lượng hàng đầu, hoàn hảo không chút tổn hại gì.
Trong số đồ sứ thanh hoa hiện giờ, đây đã thuộc về trận phẩm hiếm thấy. Rất nhanh thứ này đã được một doanh nhân đến từ Đại Hạ bỏ ra mười mấy tỷ mua về. Món đồ thứ hai là một tượng gỗ phật tháp. Nghe nói là thứ mang theo bên người của một vị cao tăng
đắc đạo, có thể nghe được phát âm bất kỳ khi nào. Lúc nghe đến thứ này, mấy vị lão đại thích phật pháp đã ra tay, sau cùng được bán ra với giá mười bảy tỷ năm trăm.
Món đồ thứ ba là một viên đạn dược, nghe nói có thể tẩy tủy phạt cốt, mấy vị lão đại nhìn qua có vẻ là cao thủ, thiếu chút nữa đã vì thứ này mà đánh nhau.
Dù sao mỗi gia đình đều có mấy tiểu bối tư chất chẳng ra sao, có được thứ này có thể trực tiếp tạo ra cao thủ, mọi người đương nhiên là muốn cướp đoạt.
Những năm gần đây nghèo văn giàu võ, những cao thủ này, có ai là người nghèo chứ? Cả đám đều giàu chảy mỡ, chỉ là ngày thường vô cùng khiêm tốn mà thôi.
Ngay sau đó lần lượt từng món đồ được mang ra đấu giá. Tuy mỗi một lần đều có thể bán được với giá cao, thể nhưng gương mặt của người phụ nữ kia vẫn rất lạnh lẽo, trên mặt không có cảm xúc gì.
Giống như đến chủ trì buổi đấu giá này ảnh hưởng đến sự thanh tu của cô ta, người không biết còn cho rằng người ở chỗ này đều nợ tiền của cô ta.
Chẳng qua loại thái độ các người có thích mua hay không thì kệ lại nhận được sự ủng hộ của một đám người. “Món đồ tiếp theo chính là bội đạo mang theo bên người của một nhân vật lớn”
“Mặc dù thứ này được chế tạo từ sắt thông thường, nhưng bởi vì từng được vị nhân vật lớn kia dùng qua, cho nên nó vô cùng trân quý”.
Rất nhanh lại có một chiếc xe đẩy nhỏ được người ta đẩy ra, trên đó là một thanh đường đao được đặt rất cẩn trọng. Đường đạo này không có vỏ, chỉ có một đoạn, loáng thoáng còn nhìn thấy vết máu trên đó.
Hiển nhiên đây là bội đao của một vị chiến thần trên chiến trường, ở trên đó mọi người giống như thấy được vô tận nhiệt huyết và giết chóc.
Bùi Nguyên Minh day trán, cạn lời. Vừa rồi anh không nhận lầm, thứ này chính là bội đao mà anh dùng trên chiến trường Âu Á năm đó.
- -----------------