“Đại ca Long, tháng này tôi đã nộp tiền rồi mà, bây giờ anh… ” Bạch Kiến Phúc hốt hoàng đến mức lắp bắp không nói được hết câu. Anh ta có thể hống hách mà lên tiếng dạy đời Bùi Nguyên Minh, nhưng ở trước mặt của Tôn Phước Long thì anh ta chỉ giống như một quả trứng non mà thôi. Ánh mắt của Tôn Phước Long vô cùng lạnh lẽo, bây giờ anh ta còn sợ hãi hơn cả Bạch Kiến Phúc nên cũng không muốn nhiều lời, chỉ trực tiếp đạp một cước khiến Bạch Kiến Phúc ngã nhào xuống đất.
“Đại ca Long, anh…” Bạch Phúc An trợn mắt há hốc mồm nhìn Tôn Phước %3D Long, không biết sống chết mà lên tiếng hỏi.
“Hôm nay ông đây bị hai người các cậu hại chết rồi!”
Tôn Phước Long mắng xong thì đứng dậy đi đến bên cạnh Bạch Phúc An đấm đá một trận cho hả giận, đánh đến Bạch Phúc An lăn lộn kêu rên không ngừng mới thôi.
Châu Tuệ Mẫn sửng sốt một lát rồi bước lên cản Tôn Phước Long lại, nói: “Đại ca Long, anh đánh nhầm người rồi, người mà anh nên đánh không phải chúng tôi đầu…”
Tôn Phước Long chợt dừng tay nhưng lại lập tức túm lấy tóc Châu Tuệ Mẫn đầy thô bạo, sau đó thuận tay đánh liên tiếp mười mấy cái lên mặt cô ta rồi mắng: “Còn con đàn bà nhiều chuyện như cô nữa, dựa vào gương mặt đụng chạm dao kéo kia rồi thông đồng với tên ăn hại của nhà họ Bạch, dám dùng danh nghĩa của ông đây đề hô hào ở bên ngoài, cô nghĩ mình thật sự có tư cách đó sao?”
“Một con điểm ngu xuẩn như cô mà cũng dám mơ tưởng trèo lên giường của tôi sao? Hừ, tôi khinh!” Tôn Phước Long hoàn toàn không hề nể mặt nhà họ Bạch mà thằng thừng mắng chửi.
Nghe đến đây, đám bạn học đang đứng ở xung quanh lập tức bàn tán
xôn xao. Còn có chuyện như vậy hả? Châu Tuệ Mẫn không biết xấu hổ dám bò lên giường của Tôn Phước Long, kết quả đại ca Long người ta còn thấy chướng mắt nữa là.
Gương mặt trắng bệch ướt đẫm nước mắt của Bạch Phúc An giống như không một còn chút máu, cho dù hôm nay anh ta bị ném xuống biển thì có tẩy thế nào cũng không trắng nổi.
Tôn Phước Long vừa mắng vừa túm tóc Châu Tuệ Mẫn kéo đến trước mặt Trịnh Tuyết Dương, sau đó đá một cú vào đầu gối của cô ta quát: “Mau quỳ xuống cho ông.”
Châu Tuệ Mẫn hoàn toàn choáng váng đầu óc, cô ta còn tưởng Bạch Kiến Phúc đến đây sẽ giúp cô ta một tay, cho dù không giết chết Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương thì ít nhất cũng khiến hai người bọn họ phải quỳ xuống nhận lỗi.
Nhưng đùng một cái lại xuất hiện thêm một Tôn Phước Long, nhân vật này mà bọn họ không dám trêu chọc lại bảo cô ta quỳ xuống, cô ta thật sự nghĩ không ra…
“Đại ca Long, chúng tôi theo phe anh mà, anh…”
“Bốp…”
Tôn Phước Long nhếch khóe miệng lạnh giọng nói: “Ai con mẹ nó cùng phe với cô? Lúc ông đây kêu các cậu phải hành xử văn minh lịch sự sao không thấy các người cùng phe với tôi? Suốt ngày chỉ biết lấy danh nghĩa của ông đây để cậy thế ở bên ngoài, nhờ ơn của các người mà tên tuổi của ông đây đã rơi xuống vũng bùn rối đấy. Tôi nói cho các người biết, từ ngày hôm nay trở đi, ông đây sẽ không còn liên quan gì đến nhà họ Bach nữa!”