Nửa tiếng sau, Bùi Nguyên Minh và Đổng Hoài An quay về phòng tổng thống, lúc Đồng Hoài An đi vào trong phòng, vẻ mặt quái dị muốn nói lại thôi.
Không lâu sau bên ngoài có tiếng gõ cửa, lập tức nhìn thấy Đổng Quốc Đạt xuất hiện, chẳng qua lần này ánh mắt ông ta nhìn Bùi Nguyên Minh lại tràn đầy quái dị.
Bùi Nguyên Minh nhìn thoáng qua Đổng Hoài An, cũng không nói gì. Trái lại Đổng Quốc Đạt cười ha hả một tiếng, tự mình đi lên nói.
“Người anh em Bùi Nguyên Minh, cậu đừng trách Hoài An, chuyên tối nay cho dù con bé không gửi tin nhắn nói cho tôi biết, dựa vào năng lực của tôi ở Cảng Thành này, chậm nhất là buổi sáng ngày mai cũng có thể biết”
“Vì thế cũng không tính là con bé bán đứng cậu” Bùi Nguyên Minh cười cười đáp.
“Anh Đổng nói đùa, Hoài An nói chuyện này cho anh biết cũng là vì muốn tốt cho tôi, chuyện này tôi có thể hiểu được, cho nên tôi cũng không trách cô ấy”
“Vậy là tốt rồi” Đổng Quốc Đạt rót cho mình một cốc trà, giống như đắn đo một lúc mới thấp giọng nói.
“Người anh em Bùi, chúng ta là người một nhà không nói hai lời, rốt cuộc cậu có phải là vị tổng giáo đầu trong truyền thuyết kia không, có thể nói cho ông anh già này một tiếng không?”
“Để cho trong lòng ông anh gia này có sự chuẩn bị. Nếu như cậu thật sự là tổng giáo đầu, sau này tôi ở Cảng Thành có thể nghênh ngang mà đi.”
Nhìn vẻ mặt của Đổng Quốc Đạt, Bùi Nguyễn Minh thản nhiên nói.
“Phải hay không có ý nghĩa gì? Có quan trọng như vậy sao? Phải thì sao mà không phải thì sao?”.
“Quan trọng nhất chính là hiện tại tất cả mọi người đều biết thanh đoản đạo này cũng không phải tín vật gì, bất kỳ người nào cũng không thể cầm nó trong tay đến tìm tổng giáo đầu đưa điều kiện, không phải là được rồi à”
Đổng Quốc Đạt suy tư một lát, vỗ đùi nói. Nhớ Quay lại với truyện t amlinh.
“Người anh em Bùi quả nhiên cơ trí, một chiều như thể hung hăng càn quấy, trực tiếp phủ nhận ý nghĩa của đoạn đao kia”
“Như vậy cho dù hoàng thất đế quốc Ba Tư có tìm được tổng giáo đầu, ngài ấy cũng đã sớm có phòng bị, không đến mức bị người đế quốc Ba Tư đánh cho không kịp trở tay”
“Người anh em Bùi, lần
này cậu hung hăng càn quấy như thế, chính là che chở mặt mũi Đại Hạ của chúng ta, nếu không lấy tính cách lời hứa ngàn vàng của tổng giáo đầu, nếu người của
hoàng thất để quốc Ba Tư thật sự đem cái gọi là tín vật này đến tìm ngài ấy thì phải làm sao bây | giờ?”.
“Chỉ tiếc cậu hung hăng càn quấy như thể ảnh hưởng đến danh dự của cậu” “Bây giờ bên ngoài đều đang đồn ầm, nói cậu là kẻ thích khoác lác làm màu”
“Thậm chí còn có người hoài nghi cái gọi là thân phận hội trưởng Bùi, thế tử Minh của cậu đều là giả”.
Bùi Nguyên Minh cầm cốc trà của mình lên, uống một ngụm. “Vậy anh Đổng đây nghĩ như thế nào?” Ánh mắt Đổng Quốc Đạt lóe lên, sau đó vỗ bả vai Bùi Nguyên Minh cười ha hả. “Cho dù người anh em Bùi cậu rốt cuộc là ai, thế nhưng lần này cậu giúp nhà họ Đổng chúng tôi tìm lại thể diện, đánh mặt nhà họ Trương, dù cậu có là tên giang hồ bịp bợm, nhưng người anh em này, tôi nhận định”
Bùi Nguyên Minh cười, không nói tiếp, cũng không tiếp tục dây dưa về đề tài này nữa, bởi vì chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì.
Rõ ràng Đổng Quốc Đạt không tin anh chính là tổng giáo đầu của đường đạo doanh trong truyền thuyết kia.
Hoặc là nói, tối nay những người ở hội trường sẽ không có bất kỳ ai tin tưởng.
Nhưng thật chính là thật, giá chính là giả, lấy thân phận của Bùi Nguyên Minh mà nói, anh căn bản không thèm đi giải thích.
Đổng Quốc Đạt nói xong những lời này bèn đổi đề tài.
“Người anh em Bùi, tối nay tuy cậu rất bá khí, nhưng lại có hậu quả phía sau, đó chính là trêu chọc đến Đạo Quận Ngũ Mai kia”.
“Trêu chọc đến thánh nữ Sư Thủy Tiên. Ở Cảng Thành và Las Vegas này, ai ai cũng biết, Bùi Cửu Thiên vẫn luôn muốn theo đuổi Sư Thủy Tiên”
“Cậu trêu chọc đến Sư Thủy Tiên, cho dù Đạo Quận Ngũ Mai chịu buông tha cho cậu thì Bùi Cửu Thiên cũng sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.”
- -----------------