Maria cũng kịp phản ứng, cô ta cười khẩy nói. “Tôi là quý tộc của đế quốc Ba Tư, tôi nói anh - Một người Đại Hạ trộm đồ của tôi, như vậy chính là anh trộm” “Ở chỗ của tôi, anh không có tư cách ngụy biện” Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi, lạnh lùng nói. “Nói như vậy hai vị đây không định nói đạo lý?” “Nói đạo lý ư?” Vẻ mặt Trương Alex tràn đầy khinh thường. “Anh xứng nói đạo lý với chúng tôi ư?” “Tôi nói cho anh biết, cô Maria đây nói anh trộm thì chính là như thế, không phải cũng thành phải” “Hôm nay nếu như anh không giao đồ ra, tôi sẽ giết chết anh” Trong lúc nói chuyện, Trương Alex làm một thủ thể đánh, nhất thời gặp được mười mấy vệ sĩ vặn cổ đi đến.
“Được rồi, nếu như các người đã không nói đạo lý, như vậy tôi cũng không cần thiết phải nói đạo lý với các người, đúng không?” Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói.
“Dựa vào anh?” Vẻ mặt Trương Alex tràn đầy khinh thường.
“Sao nào? Anh còn dám ra tay đánh người à? Tôi nói cho anh biết, nếu như anh dám động đến một sợi tóc của tôi thôi, tôi sẽ giết chết cả nhà anh” Nhớ Quay lại đọc tại truyện t amlinh.
Bốp. Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh đạm mạc, đi lên một bước, tát một cái lên mặt Trương Alex. "A!"
Trương Alex hét thảm một tiếng, cả người bay ra ngoài, trực tiếp bổ nhào vào năm, sau vệ sĩ, dáng vẻ của anh ta vô cùng chật vật.
Thế nhưng anh ta cũng được xem như một nhân vật, lúc này lại bò lên, che mặt chỉ vào Bùi Nguyên Minh, giận dữ hét lên.
“Thằng chó, khốn kiếp, mày lại dám đụng đến tao, tạo cho mày biết, mày.” “Bốp.” Bùi Nguyên Minh lại trở tay tát anh ta một cái, một lần nữa đánh bay Trương Alex ra ngoài. Bên kia, Maria giận tím mặt.
“Khốn kiếp, anh lại dám đánh anh yêu của tôi, anh xong đời rồi, đây chính là sự kiện quốc tế, tôi nhất định sẽ khiến truyền thông phương tây công khai chuyện này, tôi nhất định sẽ khiến cho anh phải trả giá lớn.” Nhớ Quay lại đọc tại truyện t amlinh.
Bốp. Bùi Nguyên Minh trở tay tát Maria ngã lăn ra đất, sau đó thản nhiên nói. "Ồn ào”
“Khốn kiếp.” Một đám vệ sĩ phương tây kêu gào xông lên, chẳng qua vẻ
mặt Bùi Nguyên Minh đạm mạc, một tát lại một tát, một cước lại một cước, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ đám vệ sĩ phương tây kia đều bay tứ tung, cả đám đều xám xịt xụi lơ trên mặt đất kêu rên không thôi.
Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, tuy Trương Alex và Maria người đồng thế mạnh, nhưng nhiều người ở trước mặt Bùi Nguyễn Minh cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Toàn bộ đều là gà đất cho sành. Trương Alex nhìn đám vệ sĩ phương tây bị đánh bay, lúc này anh ta che mặt đứng lên, lớn tiếng quát. “Họ Bùi kia, mày gặp rắc rối lớn rồi, mày dám đụng đến người đế quốc Ba Tư, mày xong đời rồi.” Trong lúc nói chuyện, anh ta còn lôi điện thoại ra bấm một dãy số. “Nhanh lên, nhanh lên, có người ức hiếp chúng tôi, có người ức hiếp chúng tôi”.
Nói chuyện điện thoại xong, trên mặt Trương Alex lại một lần nữa hiện lên vẻ lạnh lẽo, anh ta chỉ mặt rồi chỉ vào Bùi Nguyên Minh.
“Họ Bùi kia, mày dám làm bị thương chúng tao, mày sẽ phải trả giá thật đắt.” Maria cũng cho gương mặt sưng đỏ của mình, nói.
“Anh đang khiêu chiến với toàn bộ thế giới phương tây đó, là khiêu chiến với thế giới văn minh, tôi sẽ cho anh biết kết cục khi dám khiêu chiến với chúng tôi, người Đại Hạ các người quả nhiên không nói đạo lý.”
Bùi Nguyên Minh đưa tay nhận lấy cốc trà phổ nhĩ mà Đồng Hoài An đưa đến, vừa uống vừa có chút hứng thú nhìn Maria và Trương Alex, thản nhiên nói.
“Tôi nói này hai người, sao các người lại bản tính như thế.”
“Lúc tôi muốn nói đạo lý với hai người, hai người lại đối cứng với tôi, lúc tôi đối cứng với hai người, cô còn nói tôi không nói đạo lý, sao lời nói đều từ phía bên cô thế, chỗ hời đều là cho các người à”.
“Cô có thể đừng vô liêm sỉ như thế không, các người vô liêm sỉ như thế, tôi cũng rất khó xử.”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh cảm thán.
- -----------------