Hứa Tuyết Kỳ liên tục cảm thán, một cây cỏ có thể quật khởi trong thời gian ngắn như thế, thế mà lại không biết chữ chết viết như thế nào.
Chẳng lẽ anh không biết đứng trước mặt những người như Bùi Cửu Thiên, đám tôm tép nhãi nhép như anh đều phải cụp đuôi làm người à?
Hung hăng phách lối, không biết kính sợ, có đôi khi đắc tội với người không thể đắc tội, kết cục sau cùng cũng không | biết chữ chết viết như thế nào.
Ngay tại lúc Hứa Tuyết Kỳ đang cảm thản, chuông điện thoại di động của cô ta đột nhiên vang lên. Cô ta nhìn thoáng qua, sau đó nhanh chóng nghe máy, tiếp theo vẻ mặt hiện lên ngạc nhiên.
“Lão hồ ly Giang Hoành Lâm kia thế mà không tự mình tiếp đón Bùi Nguyên Minh, mà chính là sau khi dẫn Bùi Nguyên Minh đến Kim Ngọc Lâu thì kiếm cớ rời đi.”
“Vậy mà lại để Giang Ngọc Hạ tiếp khách, ông ta làm như thế là chuẩn bị bán cháu gái mình à! Chẳng lẽ lão hồ ly này muốn thiết lập tình hữu nghị với Bùi Nguyên Minh?
Lúc nói ra câu này, vẻ mặt Hứa Tuyết Kỳ tràn ngập lo lắng, nếu như Giang Hoành Lâm và Bùi Nguyên Minh có giao tình, như vậy năng lực của Bùi Nguyên Minh ở Cảng Thành và Las Vegas sẽ càng lúc càng lớn.
Điều này đối với Bùi Cửu Thiên mà nói, tuyệt đối không phải chuyện tốt gì. “Giang Ngọc Hạ..”. Bùi Cửu Thiên hơi nheo mắt lại, một lát sau anh ta thản nhiên nói.
“Nếu như Giang Hoành Lâm đã có suy nghĩ như vậy, chúng ta sẽ để cho ông ta hiểu rõ, muốn thoát khỏi trận doanh của Bùi Cửu Thiên thôi, tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng như thế”.
“Cảng Thành và Las Vegas này, nói cho cùng chính là địa bàn của Bùi Môn. Cho dù là ai ở nơi này cũng không cách nào nhảy nhót, cho dù là Bùi Nguyên Minh.” Nhớ Quay lại đọc tại truyện t amlinh.
Kim Ngọc Lâu Cảng Thành, Bùi Nguyên Minh ngồi ở ghế chủ vị, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Ngồi đối diện với anh là một cô gái nói cười tự nhiên, nhiều nhất cũng chỉ hơn hai mười, nhưng dáng người yểu điệu, gương mặt như tranh vẽ.
Về phần Giang Hoành Lâm vừa ngồi xuống đã có chuyện gấp phải rời đi, lúc này chỉ còn có Bùi
Nguyên Minh và Giang Ngọc Hạ đối mặt với nhau.
Đây là đang xem mắt.
Nhìn thấy cô gái ở đối diện mang theo vẻ mặt cổ quái nhìn mình, Bùi Nguyên Minh đương nhiên hiểu rõ Giang Hoành Lâm muốn làm gì rồi.
Ông ta đây là muốn giới thiệu cháu gái bảo bối của mình cho anh. Vào lúc này, Bùi Nguyên Minh có chút khóc không ra nước mắt. Mặc dù nói đây là ý tốt của người ta, nhưng Bùi Nguyên Minh vẫn rất phản đối. Nhìn thấy vẻ mặt kỳ quái của Bùi Nguyên Minh, Giang Ngọc Hạ đứng lên rót cho anh một cốc trà, nói. “Anh Bùi, ông nội của tôi thật sự có chút việc gấp cần rời đi để xử lý, anh đừng trách ông ấy nhé.”.
“Hôm nay tôi chịu trách nhiệm mở tiệc chiêu đãi anh, đồ bên trong Kim Ngọc Lâu này, anh xem trọng thứ gì thì cứ gọi, Giang Ngọc Hạ tôi sẽ bao hết.”
Bùi Nguyên Minh cười đáp. "Tôi không biết nơi này có đồ ăn gì ngon, cô Giang sắp xếp đi” Giang Ngọc Hạ suy tư một lúc rồi lên tiếng.
“Hay là như thế này đi, hai người chúng ta ăn cơm cũng không thú vị gì, tôi gọi mấy người bạn đến ăn cơm cùng anh, coi như thay ông nội tôi tận tình đãi khách”
Nghe thấy Giang Ngọc Hạ nói như thế, Bùi Nguyên Minh cũng không từ chối mà chính là khẽ gật đầu. Rất nhanh Giang Ngọc Hạ đã gọi mấy người bạn thân và mấy người bạn nam đến.
Những người bạn thân đó biết Giang Ngọc Hạ và Bùi Nguyên Minh đang xem mắt, mỗi người đều ríu rít, hiển nhiên là vô cùng tò mò với Bùi Nguyên Minh.
Bởi vì ở trong giới bọn họ, Giang Ngọc Hạ chính là sự tồn tại giống như công chúa nhỏ, những người đàn ông đó đều muốn theo đuổi cô ta.
Nhưng đột nhiên Giang Ngọc Hạ lại nhảy ra một đối tượng hẹn hò, những người bạn thân này đương nhiên hiếu kỳ. Về phần những người đàn ông kia, từng người nhìn Bùi Nguyên Minh, ánh mắt tràn đầy cổ quái, vô cùng khó chịu.
- -----------------