Trịnh Tuyết Dương nhìn Tôn Phước Long đang tỏ vẻ tôn kính trước mặt thì chẳng hiểu ra sao cả. Chính cô cũng không đoán ra được tại sao Tôn Phước Long lại nể mặt cô đến vậy. Chẳng lẽ là bởi vì Bùi Nguyên Minh sao?
Nhưng vấn đề là, Tôn Phước Long không có thái độ gì đặc biệt trước mặt Bùi Nguyên Minh mà? Xem ra cô đã nghĩ quá nhiều rồi.
Tôn Phước Long thế này chắc là vì nhà họ Trịnh mới đúng nhỉ?
Trịnh Tuyết Dương còn đang suy nghĩ thì Bùi Nguyên Minh đã lạnh lùng nói: “Có người vừa đánh vợ tôi, có người muốn làm nhục vợ tôi và bạn của cô ấy, có người còn muốn tôi quỳ gối đi từ đây ra ngoài…”
Bùi Nguyên Minh nói một cách bình thường lại khiến Tôn Phước Long suýt chút đã quỳ xuống. Nhưng trước ánh mắt cảnh cáo của Bùi Nguyên Minh, anh ta không dám quỳ, bởi vì hắn nhớ tới lời căn dặn của Ngô Kim Hồ. Cậu Minh là một người vô cùng khiêm toona, nếu anh ta dám để lộ danh tính của cậu Minh thì đồng nghĩa với việc sẽ phải chết.
Sau khi hít sâu một hơi, Tôn Phước Long trầm giọng nói: “Cậu Minh và cô Dương cứ việc yên tâm đi. Lần này là lỗi của tôi, tôi sẽ cho hai người một lời giải thích…”
Nói xong, anh ta đứng lên, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Bạch Kiến Phúc và Bạch Phúc An rồi lạnh lùng nói: “Hai người bò từ đây ra ngoài, không có lệnh của tôi, ai dám đứng lên, người đó sẽ chết…”
Bạch Kiến Phúc và Bạch Phúc An rùng mình, nhất thời không dám nhúc nhích. Tôn Phước Long đá bọn họ một cái khiến cả hai năm rạp xuông đất, sau đó lạnh lùng nói: “Các người không nghe rõ sao?”
Ánh mắt Bạch Kiến Phúc lạnh buốt, song anh ta cũng là một người có bản lĩnh, giờ phút này không nói lời nào, cúi đầu chậm rãi bò về phía cửa đại sảnh. Bởi vì anh ta biết đêm nay bản thân mình đã thất thế, ở lại đây sẽ chỉ thêm xấu hổ mà thôi.
Còn Bạch Phúc An ngẩng đầu, căm hận nhìn chằm chằm Bùi Nguyên
Minh rồi hung tợn nói: “Bùi Nguyên Minh, Trịnh Tuyết Dương, tôi sẽ không buông tha cho các người! Mối nhục ngày hôm nay, tôi nhất định sẽ trả lại!”
Anh ta không dám trả thù Tôn Phước Long, nhưng anh ta tuyệt đối dám trả thù Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh mim cười: “Nhà họ Bạch thật lợi hại!”
“Rầm…”
Tôn Phước Long tức giận bước tới sau lưng Bạch Phúc An đạp một cú, vẻ mặt dữ tợn: “Vì những lời cậu vừa nói, bắt đầu từ hôm nay, ở Hải Dương sẽ không còn nhà họ Bạch nữa.”
Không cần Bùi Nguyên Minh nói gì, Tôn Phước Long cũng biết nhà họ
Bạch đã tiêu tùng rồi. Hơn nữa, Bùi Nguyên Minh cũng không cần ra tay, chỉ cần anh ta báo cáo trung thực với Ngô Kim Hổ chuyện ngày hôm nay thì Ngô
Kim Hổ chắc chắn sẽ có sự sắp xếp.
Đối với cậu Minh mà nói, tiêu diệt một gia tộc hạng hai như vậy chắc là cũng đơn giản như một cái nhấc tay thôi nhỉ?
Lúc này, Tôn Phước Long nhìn thấy trong mắt Bùi Nguyên Minh đầy vẻ điên cuồng. Người đàn ông này trông
có vẻ thấp bé nhưng lại rất hùng mạnh.
“Giờ đến cô, đồ đàn bà đê tiện…” Tôn Phước Long kéo tóc Châu Tuệ Mẫn: “Tôi sẽ tự mình giải quyết cô.”
Bùi Nguyên Minh nhìn cảnh này nhưng không nói gì, Châu Tuệ Mẫn sẽ có kết cục gì không phải chuyện anh quan tâm.
“Bùi Nguyên Minh, em muốn đi bệnh viện, hai cô ấy bị như vậy…” Lúc này, Trịnh Tuyết Dương hơi mềm lòng. Cô thông minh, thanh khiết, biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó nhưng không muốn xem nữa.
Đôi mắt lạnh lùng của Bùi Nguyên Minh lập tức dịu đi, anh nói: “Được, chúng ta đi tìm bác sĩ tốt nhất khám bệnh, nhất định không sao đâu.”
Bùi Nguyên Minh nói xong thì đỡ Trịnh Tuyết Dương bước ra khỏi phòng, không thèm quay đầu nhìn lại cảnh tượng phía sau.
Hai người Triệu Lan Hương và An Diệu Linh nhìn nhau rồi nhanh chóng đi theo. Bây giờ chỉ đi theo Bùi Nguyên Minh, các cô mới có thể có thêm chút cảm giác an toàn.
Tôn Phước Long tỏ vẻ cung kính tiễn Bùi Nguyên Minh rời đi rồi ấn đầu Châu Tuệ Mẫn xuống.
Ánh mắt của Tôn Phước Long quét qua các bạn học có mặt ở đây, giọng nói lạnh căm: “Ai dám tiết lộ chuyện xảy ra đêm nay thì đừng trách Tôn Phước Long tôi.”
Đám người này đều câm như hến. Đối với một tên giang hồ như Tôn Phước Long, họ không dám có chút sơ suất nào.
Nhưng nhà họ Trịnh lại có thể ngạo mạn đến mức ngay cả mấy đại ca giang hồ cũng phải nể mặt họ thế này, là chuyện trước kia bọn họ không thể tưởng tượng được.
Trang điểm trên mặt Châu Tuệ Mẫn đã phai hết, oán hận vốn tràn đầy trong mắt giờ đây cũng không dám để lộ chút nào.
Cùng lúc đó, Bùi Nguyên Minh lái xe chạy như bay đến khoa cấp cứu của bệnh viện Nhân Dân.
Khoa cấp cứu đang trong giờ làm việc. Đáng ngạc nhiên là Trình Tiên, người trước kia anh đã từng gặp qua, nay đã là phó viện trường.
Mấy ngày nay, Trình Tiên cứ đứng ngồi không yên, mơ mơ màng màng, luôn hối hận vì ngày hôm đó không lưu lại số của Bùi Nguyên Minh. Trong đầu cô ấy trước giờ vốn chỉ có việc nghiên cứu nhưng bất trì bất giác, Bùi Nguyên Minh lại chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng cô ấy. Đến nỗi khi Bùi Nguyễn Minh đưa Trịnh Tuyết Dương vào khoa cấp cứu, Trình Tiên cứ ngơ ngác đứng sững sờ một chỗ, phản ứng hơi thái quá,
“Bác sĩ Tiên…” Bùi Nguyên Minh gio tay quơ quơ trước mặt cô ấy, vẻ mặt kỳ quái.
Trịnh Tuyết Dương nghi hoặc, sao Bùi Nguyên Minh lại quen biết được nữ bác sĩ có khuôn mặt giống mối tình đầu này chứ? Cô chưa từng nghe anh nói qua.