Ở sau lưng Hứa Tuyết Kỳ, Hứa Cảnh Nam - Một trong bốn cậu chủ của Cảng Thành, lúc này anh ta đang cầm một cốc cà phê Cappuccino, vẻ mặt hờ hững uống một ngụm.
Chờ đến khi Hứa Tuyết Kỳ gần như xả xong cơn giận, anh ta mới thản nhiên nói. “Anh nói này, vì sao em lại tức giận lớn như thế, cần gì phải kích động như vậy chứ?”
“Em nghĩ thử xem, Trần Hồng Điệp, Bùi Diễm Lan, Công Tôn Vũ Nhiên, những người này đều phải ăn thiệt thòi từ chỗ cậu ta”
“Em ra mặt như thế, ăn một chút thiệt thòi, không phải là một chuyện rất bình thường à?” “Muốn trách thì phải trách chính em đi trêu chọc anh ta, để người khác đi không được à?”
"Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, thứ mà nhà họ Hứa chúng ta dựa vào không phải là chém chém. giết giết, chém chém giết giết, đó là chuyện bên Hồng Hưng làm”.
"Chúng ta phải dùng đầu”. Râm.
Hứa Tuyết Kỳ vung tay, một tay đập tan cốc cà phê trên tay Hứa Cảnh Nam xuống dưới mặt đất, sau đó gương mặt cô ta vặn vẹo nói.
“Em có thể không đi được ư?”. | "Bài thiểu chủ đã ra ám hiệu như thế, để cho em đến mắng Giang Ngọc Hạ, Kim Ngọc Lâu là tài sản riêng của nhà họ Hứa chúng ta, em không ra mặt thì ai ra mặt?”
“Anh sao? Anh dám không?”
Vẻ mặt Hứa Cảnh Nam tràn đầy tiếc nuối nhìn cốc cà phê dưới mặt đất, đây chính là phải tiêu phí ở Hermes mấy chục tỷ trở lên mới có được tặng phẩm này, đánh đổ thật đúng là đáng tiếc.
Lúc này đây, Hứa Cảnh Nam thản nhiên nói.
“Đừng kích động như thế, tuy ở chỗ Bùi Nguyên Minh, chúng ta phải ăn thiệt, nhưng trên thực tế cũng đã tỏ rõ thái độ của chúng ta, để cho Bùi thiếu chủ biết, cho dù lúc nào thì nhà họ Hứa chúng ta cũng sẽ đứng về bên đó”. Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
“Đây là chuyện tốt, cũng xem như đầu tư”
“Sau khi Bùi thiếu chủ biết chuyện này, mặc dù sẽ cảm thấy nhà họ Hứa chúng ta vô dụng, nhưng cũng sẽ vui mừng vì sự trung thành của chúng ta”
Hứa Tuyết Kỳ hừ lạnh một tiếng, nói.
"Đối với anh mà nói, đương nhiên là không sao cả, nhưng với em thì sao chứ? Nếu như lưu lại ở chỗ Bùi thiếu chủ một ấn tượng vô dụng, anh
bảo em làm sao có thể leo cao hơn?”
"Thật vất vả mới bớt đi một Bùi Diễm Lan, cơ hội này mới rơi xuống đầu em, em có thể từ bỏ như thế a?" Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
“Chắc hẳn anh cũng biết, nếu như em có thể thành công gả vào Bùi Môn Cảng Thành và Las Vegas, đối với vị trí một trong bốn cậu chủ ở Cảng Thành này của anh cũng sẽ có vô số chỗ tốt.”
“Hiện tại chuyện khiến em đau đầu, chẳng lẽ anh không hiểu ư? Không giúp em bàn bạc kỹ hơn thì thôi, còn ở chỗ đó châm chọc khiêu khích. Đầu óc anh có vấn đề à?”
Hứa Cảnh Nam thản nhiên nói. “Vì thế anh mới nói, em cần gì phải kích động như thế chứ?”
“Anh đã nói, anh không ra tay à?” Hứa Cảnh Nam lấy điện thoại di động ra, mở một video, để ở trước mặt Hứa Tuyết Kỳ.
| Trên màn hình đúng là video Hứa Tuyết Kỳ bị đánh vào mặt, video này biên tập rất tốt, có thể thấy dáng vẻ chịu đựng và ấm ức của Hứa Tuyết Kỳ.
Cảnh tượng này khiến cho sắc mặt của Hứa Tuyết Kỳ thay đổi, cô ta giận dữ hét lên. “Hứa Cảnh Nam, anh ước gì em càng thêm mất mặt à?” Hứa Cảnh Nam mỉm cười nói.
“Đừng nên kích động như thế, video này ngoại trừ anh và em thì chỉ có một người khác xem, người kia chính là một trong bốn cậu chủ ở Cảng Thành, Mạnh Chí Cường.
"Anh nghĩ, trong bốn cậu chủ Cảng Thành này, anh ta là người hung ác nhất, tuyệt đối sẽ giúp em đòi lại lẽ phải, đúng không?”
Sắc mặt Hứa Tuyết Kỳ khẽ thay đổi. Mạnh Chí Cường là một trong bốn cậu chủ ở Cảng Thành, cậu cả nhà họ Mạnh.
Anh ta không thích kinh doanh, không thích quyền thế, nhưng lại thích thời gian sống liếm máu trên lưỡi đao.
Những năm gần đây anh ta vẫn luôn chơi trò lính đánh thuê, thỉnh thoảng sẽ về Cảng Thành, hơn nữa Mạnh Chí Cường luôn có ấn tượng tốt với Hứa Tuyết Kỳ, thậm chí còn tung tin, ai dám động đến Hứa Tuyết Kỳ thì chính là không xong với Mạnh Chí Cường.
Hiện tại Hứa Cảnh Nam đưa video Hứa Tuyết Kỳ bị đánh, rắp tâm của anh ta là gì, Hứa Tuyết Kỳ rõ ràng.
- -----------------