Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một lúc rồi tiếp tục nói.
Mặt khác, nghĩ cách tung lời đồn nói Bùi Cửu Thiên cứu kết với Đảo Quốc và để quốc Ba Tư, muốn lên thượng vị vào ngày mừng thọ của bà cụ Bùi Cảng Thành và Las Vegas."
“Tìm mười mấy người thông qua đủ loại con đường khác nhau tung tin tức ra, hơn nữa đừng để cho người tung tin bị bắt, chúng ta chuẩn bị kim cô chú trên đầu Bùi Cửu Thiên, để anh ta có rảnh ra ngoài giải sầu một chút, mỗi ngày ở trong nhà nghiên cứu mấy âm mưu quỷ kế, đối với việc thành thục tâm trí của anh ta có nhiều bất lợi”
Bùi Cửu Thiên người này rất biết tính kế, đồng thời cũng rất biết tự bảo vệ mình, nếu như không ép buộc anh ta như thế, khiến cho anh ta khó chịu, Bùi Nguyên Minh cũng cảm thấy phiền với đống âm mưu quỷ kế đó của anh ta.
| Chỉ có ép anh ta không nhảy nhót tưng bừng nữa, như vậy nhìn như tự mình tiện tay bố cục mới có thể tạo thành tác dụng lớn nhất.
“Vâng, tôi hiểu được, tôi sẽ lập tức sắp xếp ngay”
“Cậu Bùi yên tâm, nhà họ Đổng chúng tôi ở Cảng Thành vẫn có chút năng lực đó, chuyện như thế muốn làm là việc dễ như trở bàn tay”
Bùi Nguyên Minh khẽ gật đầu, lại lần nữa bàn bạc.
Đối phó với loại người như Bùi Cửu Thiên, không thể tận lực bố cục, bởi vì một khi quá mức rõ ràng sẽ bị anh ta nhìn ra manh mối, mà loại từ ý bố cục như thế này, thường thường sẽ mang đến tác dụng càng lớn. Đọc tiếp tại truyện t amlinh 2 47!
Nhìn thấy Bùi Nguyễn Minh khẽ nhíu mày, dáng vẻ suy nghĩ, Đống Hoài An đột nhiên cười cười, đi đến tự mình tiện tay rót cho Bùi Nguyên Minh một chén trà, sau đó nói.
Anh Bùi, anh đối xử với nhà họ Đổng chúng tôi tốt như thế, nhưng nhà họ Đổng chúng tôi lại không thể bỏ ra thứ tốt gì để cảm ơn anh, tôi thấy, hay là tôi lấy thân báo | đáp nhỉ?”
| Hiển nhiên những lời này của Đổng Hoài An, thoạt nhìn giống như đang nói đùa, thế nhưng trên thực tế, cô ta phải lấy hết dũng khí để mở miệng. Đọc tiếp tại truyện t amlinh 2 47!
Trên gương mặt con lại lúc này mang theo dịu dàng như một vũng nước xuân, chỉ
cần Bùi Nguyên Minh đồng ý, lửa này lập tức có thể bùng lên.
“Ha ha ha..” Bùi Nguyên Minh bật cười, vỗ tay Đổng Hoài An, lắc đầu nói.
“Cô Đổng đừng nói đùa, cô đừng quên, tôi chính là anh em tốt của ba cô đấy, nói về bối phận, tôi chính là chủ của cô đó”
“Vì thế cô đùa như thế, chú đây tức giận, sẽ trừng phạt cô đó”. Đổng Hoài An cười một tiếng, nhỏ giọng nói. “Thì ra anh Bùi thích dạng này, vậy chú muốn trừng phạt cháu như thế nào đây?”
Bùi Nguyên Minh đang muốn nói tiếp, đột nhiên anh cảm thấy đề tài không đúng lắm, nhất thời vẻ mặt anh lúng túng uống một ngụm trà.
Đổng Hoài An cũng nhanh chóng phản ứng lại, gương mặt đỏ ửng.
Ngày thường cô ta đọc nhiều loại tiểu thuyết tổng giám đốc bá đạo gì đó, theo | bản năng nói ra một câu thoại, lúc này chỉ hận không tìm một cái lỗ để chui vào.
“Được rồi, không nói với cô nữa, một lúc nữa tôi còn có việc, tôi đi trước đây.”
Bùi Nguyên Minh uống xong nước trà, nói sang chuyện khác, ở lại chỗ này, anh sợi mình không cẩn thận chạm vào ngòi nổ, đến lúc đó Đổng Quốc Đạt giết đến tận cửa, chỉ sợ mình không giữ được.
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh vội vã rời đi, Đổng Hoài An không biết nên lộ ra biểu cảm buồn cười hay thất vọng.
Cô ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng Bùi Nguyên Minh, một lát sau, hơi cắn răng nói.
“Hừ, đồ xấu xa”
Cảng Victoria của Cảng Thành, trong văn phòng chuyên dụng của Bùi Cửu Thiên.
Lúc này đây Bùi Cửu Thiên đang ngồi trên sofa, một lát sau anh ta đặt điện thoại di động xuống, trên gương mặt lãnh đạm kia giống như lóe lên một sự u ám.
| Hứa Tuyết Kỳ ngồi bên cạnh anh ta, theo bản năng rót cho anh ta một ly cà phê, sau đó khẽ nói.
“Thiếu chủ Bùi, có phải xảy ra biến cố gì không?” Bùi Cửu Thiên thản nhiên nói.
“Trong dự liệu mà thôi, chỉ là hai thằng cha này còn vô dụng hơn trong tưởng tượng của tôi nhiều lần”
- -----------------