Công Tôn Vũ Nhiên nói với vẻ mặt thản nhiên: “Họ Bùi kia, đừng có tiếp tục khư khư cố chấp như vậy”
“Nếu không nhất định mày sẽ hối hận đấy.”
Ông Trương kia còn lấy điện thoại di động ra, mở video call rồi chiếu lên TV trong phòng khách.
Trên màn hình xuất hiện một gương mặt nghiêm túc, bất ngờ người này chính là đường chủ của Chấp Pháp Đường trong truyền thuyết, Long Thiên Trường.
| Rõ ràng là Long Thiên Trường đã biết những chuyện đã xảy ra, lúc này ông ta nghiêm túc nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng mở miệng.
“Bùi Nguyên Minh, tôi là Long Thiên Trường.” “Là đường chủ của Chấp Pháp Đường.” “Là người đứng đầu nhà họ Long nhánh thứ mười ba.” “Thân phận của tôi, địa vị của tôi, cậu đã biết rõ rồi.”
“Tôi nói cho cậu biết, chuyện trước đó cậu đắc tội quý nhân của Đảo Quốc, sau đó lại móc nối với người Nam Dương, đã có người tố cáo với tôi
rồi.”
"Tôi phải con trai tôi đến Cảng Thành bắt cậu là muốn ngăn cản cậu tiếp tục làm sai, tránh để cậu không ngừng phạm sai lầm!”
. Vậy nên bây giờ tôi ra lệnh, cậu thả con của tôi ra, sau đó quỳ trước mặt nó cầu xin tha thứ”.
"Nếu không đợi ngày mai khi tôi đến Cảng Thành, điều đầu tiên tôi làm sẽ là giết chết cậu.” | “Dù cậu có chết thì tôi cũng sẽ trả thù tất cả những người có quan hệ thân thiết với cậu, cậu hiểu chưa?”
Lúc này vẻ mặt của Long Thiên Trường không hề kiêng nể gì, ông ta cây già lên mặt nói: “Lời của tôi, cậu phải lập tức làm theo.”
“Nếu không thả người thì cậu nhất định phải chết!” “Đường chủ Long đúng không? Đứng đầu nhà họ Long sao?”
Bùi Nguyên Minh cười híp mắt nhìn màn hình trong ti vị ở đại sảnh, vẻ mặt lạnh nhạt.
| “Ông muốn tôi thả người, cũng được thôi, tôi có thể thả người bất cứ lúc nào, nhưng mà tôi cần hỏi ông một chuyện”.
“Dựa theo quy định của Long Môn chúng ta, đệ tử Long Môn khinh nam | hiếp nữ, phạm phải sắc tội thì phải chịu phạt như thế nào?”.
“Đây là chuyện cậu có thể quản sao? Cậu nghĩ cậu là ai chứ? Là đường chủ của Chấp Pháp Đường sao?”
"Cậu cùng lắm chỉ là phân hội trưởng của thủ đô, hơn nữa thân phận này còn không được
trưởng lão đồng ý”
“Cậu có tư cách gì hỏi tôi chứ?” Vẻ mặt Long Thiên Trường lạnh nhạt hờ hững.
“Bây giờ tôi chỉ biết là cậu hại quý nhân của Đảo Quốc, tàn sát đồng môn, cấu kết với bang Nam Dương, tội ác tày trời.”
“Nếu bây giờ cậu không thả người, đến lúc đó khi gộp tội lại thì cậu chết cũng không có chỗ chôn đầu”
Bùi Nguyên Minh vẫn nhìn Long Thiên Trường với ánh mắt lạnh nhạt như trước, cười nói: “Nếu như đường chủ Long không muốn trả lời, thì tôi sẽ hỏi người khác.”.
"Tôi nghĩ ở đây có nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ biết nên xử như thế nào.”
“Dựa theo quy định của Long Môn chúng ta, người mắc phải tội này, nhẹ | thì phế tu vi, trục xuất khỏi Long Môn”
“Nặng thì giết chết không tha! Răn đe kẻ khác”. Lúc này một giọng nói ẩn chứa tức giận vang lên ở cửa.
Chỉ thấy Giang Hoành Lâm cả người đầy vết thương đang chậm rãi đi vào, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
“Cảm ơn hội trưởng Giang đã nói giúp” Bùi Nguyên Minh cười cười.
“Dựa theo luật của Long Môn, tội này đáng chết, Bùi Nguyên Minh tôi thân làm một trong ba mươi sáu phân hội trưởng của Long Môn ở thủ đô, không có quyền xử phạt ở Cảng Thành và Las Vegas”
“Nhưng mà nếu như hội trưởng Giang đồng ý để tôi tạm thời thay quyền quản lý Long Môn Cảng Thành và Las Vegas thì quyền xử phạt sẽ nằm trong tay tôi rồi.”
Giang Hoành Lâm lạnh lùng nói: “Lão già là tôi bị tiểu nhân hãm hại, thời gian này cần phải dưỡng thương, quyền quản lý phân hội của Long Môn Cảng Thành và Las Vegas tạm thời sẽ do hội trưởng Bùi cầu quản lý.”.
“Được”. Bùi Nguyên Minh khẽ gật đầu. “Vậy tôi sẽ ra tay đây.”
Ở bên kia màn hình, vẻ mặt của Long Thiên Trường tức giận: “Thằng nhóc, mày dám?”
“Đoàng!”. Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt trực tiếp bóp cò.
- -----------------