"Thứ hai, nếu như anh không muốn chết thì bây giờ quỳ xuống, tát chính mình mười cái, nên xin lỗi như thế nào thì xin lỗi như thế, như vậy chuyện này sẽ bỏ qua. Anh muốn chơi như thế nào thì tự mình chọn, tôi theo đến cùng, sao nào?”
Lời nói Bùi Nguyên Minh hờ hững mà tùy ý, dáng vẻ ăn chết Mạnh Chí Cường. Mí mắt Mạnh Chí Cường giật giật, ngay sau đó sát ý sắc bén tỏa ra.
“Rốt cuộc anh là ai?” Anh ta rất muốn một cước đạp bay Bùi Nguyên Minh, nhưng anh ta lại phát hiện tay Bùi Nguyên Minh như thép, khóa chặt tay anh ta.
Chỉ cần Bùi Nguyên Minh hơi dùng sức, như vậy trong nháy mắt quả lựu đạn đã bị mở chốt an toàn trong tay anh ta sẽ rơi xuống đất, đến khi đó tất cả mọi người sẽ chết chung.
Vì thế anh ta không dám hành động thiếu suy nghĩ. “Tôi là ai, điều này không quan trọng, quan trọng là rốt cuộc anh muốn lựa chọn như thế nào? Lời nói Bùi Nguyên Minh hờ hững, đồng thời trên tay anh tiếp tục dùng sức. “Nếu như anh không chọn, tôi sẽ chọn giúp anh nhé?”
Theo Bùi Nguyên Minh dùng sức, xương tay Mạnh Chí Cường phát ra những tiếng răng rắc, sức lực trên tay anh ta yếu đi, mắt thấy lựu đạn trên tay anh ta sắp rơi xuống đất.
“Kẻ điên, mày là kẻ điên”
Mạnh Chí Cường vừa mới còn tùy ý ngông cuồng, lúc này lại muốn lùi về sau, nhưng bị Bùi Nguyên Minh khóa chặt cổ tay, căn bản không thể lùi ra sau được.
Sắc mặt anh ta thay đổi, trở nên vô cùng khó coi.
Hứa Tuyết Kỳ vừa mới thò người từ sau ghế sofa ra, lúc này cơ thể cũng theo bản năng run lên, vẻ kiêu căng trên mặt đã biến thành sợ hãi.
Lúc này ngay cả dũng khí ngẩng đầu lên nhìn xem Bùi Nguyên Minh là ai, Hứa Tuyết Kỳ cũng không có.
Trong lòng cô ta chỉ có vô hạn sợ hãi, bởi vì lúc này chỉ cần Mạnh Chí Cường khẽ buông tay như vậy đoán chừng lựu đạn sẽ trực tiếp nổ tung.
Người ở chỗ này không chết cũng tàn phế. “Đến
cùng chết!”.
Bùi Nguyên Minh tiếp tục dùng sức, thế nhưng lúc này trên đầu Mạnh Chí Cường đầy là mồ hôi lạnh, gắt gao giữ chặt lựu đạn, không để cho mình buông tay.
“Sao thế, không dám à?”
“Không phải anh phách lối bá đạo lắm à? Chẳng phải anh không sợ chết ư? Vừa rồi anh dựa vào thứ này để uy hiếp bọn họ mà?”
Bùi Nguyên Minh bốp bốp bốp đánh vào mặt Mạnh Chí Cường.
“Tôi còn tưởng rằng anh thật sự rất trâu bò, lính đánh thuê Châu Phi mà, liếm máu trên lưỡi đao mà, hung hăng không sợ chết mà!” | “Vậy thì trực tiếp cùng nhau nổ chết nào”
Bùi Nguyên Minh lại trở tay tát anh ta một cái. “Tôi nhục nhã anh thì sao? Đến đi, buông tay đi, mang theo tôi cùng chết. Anh dám không, phế vật” Mạnh Chí Cường cứ thể liên tục bị ăn tát, thế nhưng lúc này đây anh ta không dám mở miệng, bởi vì anh ta biết, Bùi Nguyên Minh còn điên cuồng hơn anh ta.
Sở dĩ anh ta dám lôi lựu đạn ra uy hiếp đám người này là vì anh ta biết bọn họ không có gan chết chung, thế nhưng người này thì khác.
Toàn trường lặng ngắt như tờ nhìn cảnh tượng này, không ai dám nhúc nhích. | Bọn họ đều sợ ngộ nhỡ chọc đến thằng cha Bùi Nguyên Minh này, sẽ trực tiếp ném lựu đạn, chẳng phải bọn họ đều phải chết?
Mà lúc này Thôi Văn Triết nhìn thấy cảnh tượng kia, trong lòng vô cùng sảng khoái. Vừa rồi bọn họ đều bị Mạnh Chí Cường giẫm lên, căn bản không dám làm loạn.
Nhưng không ngờ đến Bùi Nguyên Minh vừa ra tay đã đánh sưng gương mặt dối trá của Mạnh Chí Cường.
Sau đó đám người Thôi Văn Triết hung ác quyết tâm, vung tay lên chặn đám người vệ sĩ và hộ vệ của Mạnh Chí Cường.
Hai bên giương cung bạt kiếm, người chết ta sống.
- -----------------