Bùi Nguyên Minh cười cười: “Trần Hiểu Thu, cậu vẫn giống y như hồi còn đi học, hở một chút là giảng đạo lý với tớ.”
“Đừng cợt nhả nữa, lần họp lớp vừa rồi các bạn học đều có thành kiến rất lớn với cậu. Cậu đó, tốt nhất là tìm một công việc mà làm đi, đừng có suốt ngày ăn không ngồi rồi nữa” Trần Hiểu Thu thật lòng khuyên bảo: “Cậu cảm thấy cuộc sống hiện tại của cậu có vui vẻ không? Vì kiếm mấy đồng bạc lẻ mà lại chạy đi làm cái đế lót dép cho người khác. Tớ thấy chi bằng cậu đi làm bảo vệ còn tốt hơn.”
Trần Hiểu Thu đối với Bùi Nguyên Minh thật sự rất tốt, cho dù là tới bước đường này rồi mà vẫn suy nghĩ cho anh.
Bùi Nguyên Minh cũng vẫn giống y như trước đây, đưa tay nhéo nhéo má của Trần Hiểu Thu rồi nói: “Nói thật, tớ rất hối hận vì ngày trước đã không nghe lời của cậu mà cố gắng học hành đàng hoàng. Nhưng dù sao cuộc sống hiện tại của tớ cũng không tệ.”
Mặc dù Bùi Nguyên Minh đã làm rể ba năm nhưng cho đến giờ anh vẫn chưa từ bỏ thân phận này. Thêm nữa, bây giờ anh cũng là chủ tịch của công ty đầu tư Bùi Thị cho nên anh lại cảm thấy bản thân không có gì là không hạnh phúc cả.
À, mặc dù hôm nay ở bệnh viện có tranh luận với Trịnh Tuyết Dương một chút nhưng chỉ là chuyện vặt vãnh thôi mà. “Cậu… cậu như vậy là không có tinh thần cầu tiến rồi.” Trần Hiểu Thu nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng.
Nói tới đây thì Trần Hiểu Thu hơi thất vọng nên cũng không muốn khuyên bảo Bùi Nguyên Minh nữa mà chỉ đi đến bên cạnh xe nói: “Thôi bỏ đi, tớ không khuyên cậu nữa. Cậu đụng hư xe của Triệu Phước Kiên rồi, không cần báo cảnh sát làm gì mà chỉ cần bồi thường cho anh ta một ít tiền là được.”
Lúc này, Triệu Phước Kiên từ phía sau Trần Hiểu Thu bước tới, lúc nãy anh ta nhìn thấy Bùi Nguyên Minh nhéo nhéo má của Trần Hiểu Thu thì tỏ vẻ khó chịu. Bây giờ anh ta hừ lạnh nói: “Bùi Nguyên Minh, vì nể mặt Trần Hiểu Thu nên tôi cũng không so đo với cậu làm gì. Bây giờ cậu đền cho tôi ba mươi lăm triệu là được. Tôi sẽ tự mình đem đi sửa”
Cái gì mà ba mươi lăm triệu chứ? Muốn ăn cướp hay sao?
Bùi Nguyễn Minh không nói gì, mặc dù anh biết rõ đụng trúng bình điện ắc quy cộng hưởng này là khá nghiêm trọng nhưng vấn đề là xe của Triệu Phước Kiên cũng chỉ bị trầy xước sơ sơ thôi. Hơn nữa là do anh ta tự mình quẹo qua rồi đụng trúng anh nên không tính là lỗi của anh được.
Cho dù chiếc xe này của anh ta là Odyssey của Honda đi nữa cũng chỉ hết hơn bảy trăm triệu là cùng. Bây giờ chỉ trầy một vệt sơn thôi mà đòi người ta đền ba mươi lăm triệu, không lẽ anh ta thèm tiền tới mức điên rồi à? Dường như Triệu Phước Kiên đọc được suy nghĩ của Bùi Nguyên Minh
nên anh ta thản nhiên nói: “Bùi Nguyên Minh, tôi biết cậu đang nghĩ gì, cậu nghĩ rằng là do tôi đụng trúng cậu có phải không? Có điều cậu không biết đây là chỗ đậu xe ô tô sao? Chỗ này cấm xe đạp điện dừng đỗ. Bản thân cậu không có xe hơi, lại chở theo một người đẹp như vậy sau lưng nên muốn đến đây để tự an ủi chính mình hoặc để làm ra vẻ với cô ấy thì tôi có thể hiểu được. Nhưng cậu chiếm chỗ để xe ô tô như vậy là hành vi vô văn hóa đó, cậu có biết không?”
Bùi Nguyên Minh phì cười: “Triệu Phước Kiên, tôi cứ nghĩ anh phải biết rằng xe đạp điện được phép dừng đỗ nơi đậu xe ô tô chứ. Hơn nữa là anh đâm vào tôi, tôi còn chưa bắt anh bồi thường mà anh lại còn dọa dẫm đòi tống tiền tôi là sao? Thêm nữa ở đây cũng
không phải là nơi dừng đỗ xe trên đường quốc lộ mà chỉ là bãi đỗ xe của một khách sạn lớn ở Hải Dương, tôi đậu xe ở đây thì sao chứ? Có làm trái quy định gì không?” . Truyện Ngược
Triệu Phước Kiên liền sa sầm nét mặt, lập tức lạnh lùng nói: “Bùi Nguyên Minh, tôi vì nể mặt Trần Hiểu Thu nên mới không so đo tính toán với câu. Câu đừng có mà không biết điều như vậy nha, Lát nữa tôi mà làm lớn chuyện thì không biết cậu mất mặt hay là tôi mất mặt đây?”
“Tên nghèo kiết xác này có bị bệnh thần kinh gì không vậy? Không nói toạc móng heo ra thì không được à? Không mắng cậu ta vài câu thì cậu ta lại coi trời bằng vung sao?” Triệu Phước Kiên thầm nghĩ.
Bùi Nguyên Minh vẫn bình thản nói: “Cũng không biết là ai mất mặt nữa. Nếu anh có bản lĩnh mua chỗ đậu xe này thì tôi sẽ lập tức bồi thường, còn không thì đừng có ở đây giả bộ lên mặt với tôi.”
“Cậu chán sống rồi phải không?” Triệu Phước Kiên cười lạnh rồi bất ngờ giơ chân đá về phía Bùi Nguyên Minh.
Hồi trước môn năng khiếu của Triệu Phước Kiên là thể dục thể thao, anh ta có vóc dáng cao to vạm vỡ lại thường xuyên tập thể hình nên bây giờ rất tự tin rằng đá cho Bùi Nguyên Minh một đá là việc dễ như trở bàn tay.
Nhưng ngay lúc đó thì anh ta lại bị Nhậm Tuyết ngăn cản: “Triệu Phước Kiên, anh đừng quá kích động. Bùi Nguyên Minh không phải cố ý đâu.”
Giờ phút này đây Trần Hiểu Thu lại cảm thấy thực sự giận Bùi Nguyên Minh, sao anh lại biến thành một người như vậy chứ? Rõ ràng là Bùi Nguyên Minh đã sai mà còn không nhận sai, thật là không biết lý lẽ mà.
Vấn đề quan trọng ở đây chính là Bùi Nguyên Minh chỉ là một người kém cỏi, còn Triệu Phước Kiên lại là một người thành công. Mà một người kém cỏi lại đi đắc tội với một người thành công thì làm gì có kết cục tốt đẹp chứ? Nhưng Trần Hiểu Thu nghĩ đi nghĩ lại thì lại cảm thấy không đúng cho lắm. Bùi Nguyên Minh dừng xe ở đây, lại chở theo một người đẹp như vậy, có khi nào là…
“Bùi Nguyên Minh, không phải cậu tới đây để đi làm chứ? Nghe nói gần đây khách sạn Hải Dương đang tuyển một lượng lớn công nhân viên. Có phải cậu đã đi làm trong đó rồi không?” Trần Hiểu Thu vui mừng hớn hở, nếu Bùi Nguyên Minh có chí cầu tiến như vậy thì cho dù có đến đây rửa chén đĩa cũng không sao.
Còn về chuyện Bùi Nguyên Minh đến đây để ăn cơm thì Trần Hiểu Thu hoàn toàn không nghĩ tới. Bởi vì muốn ăn cơm của khách sạn Hải Dương thi phải đặt chỗ trước. Không những thế các món ăn ở đây còn rất đắt tiền nữa, người bình thường muốn đến đây ăn cơm phải bỏ ít nhất hai tháng lương may ra mới được một bữa cơm tạm được huống chi là Bùi Nguyên Minh lại nghèo như vậy, anh không có khả năng để đến đây ăn cơm đâu.
Nhìn Bùi Nguyên Minh thì Trần Hiểu Thu nghĩ anh chỉ có thể là bảo vệ hay là người rửa chén là cùng…
“Bùi Nguyên Minh, nếu hôm nay cậu không đền cho tôi ba mươi lăm triệu thì cậu có tin tôi sẽ làm cho cậu mất việc luôn không?” Triệu Phước Kiên lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh: “Tôi chính là khách VIP ở đây, chỉ cần tôi một cuộc điện thoại thì cậu sẽ phải cút khỏi đây ngay lập tức.”