“Đám người Long Thiên Trường kia, nói thẳng cũng chỉ là ngang ngược tàn ác mà thôi”
“Nhưng mà bọn họ kéo theo nhiều người giúp sức như vậy, dù sao thì tôi cũng phải tìm vài đồng minh chứ?”
“Nếu không, chẳng phải là tôi có vẻ hơi mất mặt sao?” Bùi Nguyên Minh nhún vai, vô cùng thành thật. Dương Huyền Trân nghe vậy ngẩn ra.
Nhưng mà Dương Đế Minh lại cười ha ha một tiếng, nói: “Cậu Bùi, tôi ngày càng thích tính cách này của cậu”
“Đàn ông làm việc lớn thì phải như vậy, dám làm dám chịu, muốn làm gì thì làm việc đó, giấu diếm là điều chỉ có tiểu nhân vô sỉ mới làm”.
“Cậu đã nói thẳng như vậy thì tôi cũng không nhiều lời” “Nếu như đêm nay cậu Bùi thật sự có thể loại bỏ hết độc trong cơ thể tôi” “Vậy thì bắt đầu từ bây giờ, chuyện của cậu chính là chuyện của Dương Đế Minh tôi” Bùi Nguyên Minh cười cười, đúng là anh đang đợi câu nói này.
Lúc này anh cũng không nói thêm nữa mà căn dặn Dương Huyền Trân cho người nấu sôi những đồ kịch độc đã chuẩn bị trước đó, đặt trong một nồi sắt lớn.
Dưới nồi sắt còn có cả rơm củi không ngừng đốt cháy, từng bong bóng đen dần dần đua nhau mọc | lên, một mùi tanh hôi nồng nặc khiến người khác buồn nôn tràn ra.
Nhưng mà Bùi Nguyễn Minh lại không có cảm giác gì, anh cẩn thận kiểm tra cơ thể của Dương Đế Minh một lần, lại để Dương Huyền Trân mang mấy thứ đồ dùng phẫu thuật đến.
Vào mười hai
giờ đêm, tất cả đã được chuẩn bị xong.
Bùi Nguyên Minh tự tay đỡ Dương Để Minh dậy, đồng thời anh trầm giọng hạ lệnh: “Hai giờ tiếp theo vô cùng quan trọng”. . Truyện Teen Hay
“Bang chủ Dương, sợ rằng cô phải canh chừng bên ngoài.” “Dù là bất cứ ai cũng không thể vào” “Nếu không, một khi có người làm phiền thì sẽ thất bại trong gang tấc” Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh nghiêm túc.
Mặc dù là không đến mức tẩu hỏa nhập mà như trong truyện nhưng mà nếu như thật sự có người không phận sự đến quấy rầy thì thật sự có thể khiến khí độc chạy ngược lại.
Vậy thì đừng nói là loại bỏ độc trong người Dương Đế Minh, không may thì ông ấy sẽ chết ngay tại chỗ.
“Bởi vì cứu người là căn bản của giết người” “Được cậu Bùi ra tay giúp đỡ, nhất định ngày mai khi thức dậy là ông có thể hoàn toàn khỏe lại”
Nghe được giọng nói hoàn toàn tự tin của ông nội, Dương Huyền Trân cũng thở phào, sau đó chăm chú nhìn Bùi Nguyên Minh nói: “Cậu Bùi, sau khi chuyện này thành công, đại ơn đại đức của anh, tôi sẽ không dám quên”
Nói xong cô ấy bèn lui vào góc phòng sau đó không nói gì nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào giữa phòng, muốn xem thử Bùi Nguyễn Minh sẽ làm như thế nào.
- -----------------